“Đại tiểu thư!
Đại tiểu thư!
Người tỉnh lại đi!
Tỉnh lại đi!”
Sở Minh Nguyệt trong cơn mơ màng chỉ nghe tiếng nức nở gọi bên tai, đôi mày vô thức nhíu chặt.
Kẻ nào dám làm ồn bên cạnh nàng?
Nàng trước giờ luôn thích yên tĩnh, kẻ này tốt nhất hãy cho nàng một lý do thỏa đáng, nếu không, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho!
Đông Tuyết thấy tiểu thư nhà mình khẽ động mày, mừng đến phát khóc, reo lên:
“Đại tiểu thư!
Đại tiểu thư!
Người cuối cùng cũng đã tỉnh!”
Sở Cô Phượng mở mắt, đôi mày càng nhíu chặt hơn.
Cổ sao lại đau mỏi đến vậy, đầu óc quay cuồng, trong lòng dấy lên bao nghi vấn.
Nàng bị làm sao vậy?
Còn kẻ vừa khóc vừa cười trước mặt này là ai?
“Minh Nguyệt, cuối cùng muội cũng tỉnh rồi!
Muội có biết, muội đã dọa chết đại ca không!” Chưa đợi Sở Cô Phượng kịp phản ứng, một nam nhân chừng hai mươi tuổi từ một bên xông tới, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ ôm chầm lấy nàng!
Sở Cô Phượng theo bản năng phản tay khóa chặt cổ tay hắn, trầm giọng quát:
“Ngươi tìm chết!”
Nam nhân này dám có ý đồ trêu ghẹo nàng, thật quá xem thường nàng rồi!
Sở Thiên Phượng bị khóa cổ tay, có chút ngạc nhiên nhìn nàng:
“Minh Nguyệt, muội làm sao vậy?” Hắn thật không biết muội muội mình từ khi nào lại có thân thủ tốt đến vậy!
“Các ngươi là ai?
Minh Nguyệt lại là kẻ nào?”
Sở Cô Phượng hất tay Sở Thiên Phượng ra, ánh mắt sắc bén lướt qua gương mặt hai người, thầm nghĩ:
Y phục của hai người này thật kỳ lạ, sao họ lại dùng ánh mắt đó nhìn mình?
“Đại tiểu thư!
Người làm sao vậy?
Nô tỳ là Đông Tuyết đây!
Đây là đại thiếu gia, đại thiếu gia thương người nhất đó!”
Đông Tuyết cho rằng tiểu thư đêm qua bị kích động, lần này không chịu đựng nổi nữa.
“Đại tiểu thư?”
Sở Cô Phượng nheo đôi mắt, trong đầu nhanh chóng lóe lên đủ loại khả năng:
“Các ngươi nhận lầm người rồi, ta căn bản không quen biết các ngươi!”
Nói xong, nàng vén chăn muốn bước xuống giường!
“Minh Nguyệt, muội làm sao vậy?
Đừng như thế!
Muốn khóc cứ khóc đi, đều là đại ca không tốt, đã không bảo vệ tốt cho muội, muội yên tâm, đại ca nhất định sẽ tìm ra kẻ đó, và tự tay giết chết hắn!”
Sở Thiên Phượng xót xa lần nữa muốn ôm nàng vào lòng.
“Cút ngay!”