Vương gia, ta, ta muốn ở lại bầu bạn với ngài…

Lời nàng còn chưa dứt, Phong Ngạo Thiên đã cắt ngang: 

Tố Tố, nàng biết tính cách của bổn vương mà, đi đi! 

Bổn vương cảm thấy hơi buồn ngủ rồi!

 Giọng nói đã từ sự lười biếng ban nãy trở nên có chút lạnh nhạt!

Sở Minh Nguyệt khinh thường bĩu môi, hừ!

 Bọn họ vừa rồi còn ở đây ân ái mặn nồng, mới chốc lát đã trở nên lạnh nhạt như vậy, nam nhân này trở mặt còn nhanh hơn lật sách!

Thiên Tố Tố mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ủy khuất: 

Được thôi! 

Vương gia, ngài đừng tức giận, ta, ta đi là được rồi! 

Mặc dù vô cùng luyến tiếc, nhưng nàng thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Phong Ngạo Thiên, lại thấu hiểu tính tình của hắn, cũng biết chọc giận hắn chỉ khiến hắn thêm chán ghét, nàng đã nhẫn nhịn lâu như vậy rồi, tuyệt đối không thể công dã tràng!

Ánh mắt đa tình u oán ba bước một quay đầu của nàng khiến nam nhân không thể từ chối.

 Chỉ tiếc, Phong Ngạo Thiên lại làm ngơ, hướng ra ngoài phân phó:

 “Người đâu, hộ tống Tố Tố tiểu thư về!”

“Vâng!”

 Từ bên ngoài bước vào hai thị vệ, dẫn theo Thiên Tố Tố đang quyến luyến không rời đi.

Sau khi Thiên Tố Tố đi khỏi, ánh mắt Phong Ngạo Thiên bỗng nhiên sắc lạnh, phóng về phía chỗ Sở Minh Nguyệt ẩn mình, giọng nói lập tức lạnh như băng:

 "Ngươi ở đó xem đủ rồi chưa?

 Muốn bổn vương tự mình 'mời' ngươi ra, hay là ngươi tự đi ra?"

Ẩn mình trong bóng tối, Sở Minh Nguyệt thầm kinh ngạc!

 Hắn ta vậy mà đã biết nàng vào từ sớm, thính giác thật nhạy bén!

Ha! 

Đã bị hắn phát hiện rồi, vậy nàng cũng chẳng có gì phải giấu giếm. 

Dù sao, nàng đến đây cũng chỉ muốn xem rốt cuộc hắn ta trông như thế nào, nhân tiện cho hắn một bài học, hừ!

 Dám cuồng vọng như vậy! 

Phải để hắn biết, cái gì gọi là vạ từ miệng mà ra!

Sở Minh Nguyệt khẽ hừ một tiếng, không nhanh không chậm bước ra từ sau tấm bình phong, cố ý hạ giọng rất trầm: 

“Dạ Vương gia thính tai thật!”

Phong Ngạo Thiên chợt xoay người, đã đứng cạnh Sở Minh Nguyệt, giọng nói vẫn lạnh như băng:

 "Ngươi rốt cuộc là ai?

 Tại sao lại đêm khuya xông vào biệt uyển của bổn vương!"

 Đôi mắt sắc lạnh kia gần như có thể xuyên thấu Sở Minh Nguyệt!

Sở Minh Nguyệt theo bản năng lùi lại một bước, ngẩng đầu, định tranh cãi với hắn, thì mới phát hiện Phong Ngạo Thiên chỉ quấn một mảnh vải mỏng ở hạ thân đứng trước mặt nàng, hơn nữa hắn ta cao lớn vô cùng.

Nàng cảm thấy mình trước mặt hắn ta cứ như một cô bé con vậy, nói chuyện cũng phải ngước nhìn hắn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play