Editor: Xuri
Tại buổi lễ trao giải Liên hoan phim quốc tế Dương Châu lần thứ 16, tôi và tiểu hoa đán mới nổi- Giang Tuyết Ninh, đều là ứng cử viên cho hạng mục Nữ chính xuất sắc nhất.
Trước khi lên sân khấu, quản lý của tôi– Trần Dao, nói: “Chỉ là đi lấy lệ thôi mà, cô ta mới vào nghề, làm sao tranh được với em chứ. Huống hồ, bộ phim được đề cử lần này là do cậu ấm nhà họ Phó đầu tư riêng cho em, chẳng khác gì đã chắc thắng rồi, như đóng đinh vào gỗ vậy, còn được bảo hiểm hai lớp nữa kìa.”
Tôi khẽ cười, có chút thê lương.
Cô ấy sai rồi.
Người đoạt giải lần này tuyệt đối không thể là tôi.
Tôi lặng lẽ ngồi dưới hàng ghế khán giả, chỉ chờ lễ trao giải kết thúc để nhanh chóng về nhà. Bao nhiêu năm bước chân vào giới giải trí, tôi vẫn không thích những dịp náo nhiệt như thế này, ồn ào quá.
“Tiếp theo, xin được công bố hạng mục mà mọi người đang trông đợi nhất— Nữ chính xuất sắc nhất…”
Người trao giải vừa mở miệng, toàn bộ khán phòng lập tức nín thở.
“Giải Gấu vàng cho Nữ chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim quốc tế Dương Châu lần thứ 16 thuộc về- Giang Tuyết Ninh! Xin chúc mừng!”
Âm thanh vừa dứt, tên Giang Tuyết Ninh lập tức hiện lên rõ ràng trên màn hình lớn, kèm theo tựa phim mà chẳng ai từng nghe tới. Lần này, dưới sân khấu không hề có tiếng vỗ tay như mọi lần.
Ngược lại—
Cả khán phòng xôn xao.
“Cái quái gì vậy? Giang Tuyết Ninh mà cũng được Ảnh hậu á?”
“Cứu tôi với! Diễn xuất của cô ta thật sự rất tệ!”
“Phim đó ai từng xem chưa? Quay hồi nào vậy? Cô ta là ai chứ?!”
“Liên hoan phim lần này đúng là rẻ tiền đến độ coi thường khán giả!”
“Chẳng lẽ Nguyễn Thu Từ đắc tội với ai rồi? Diễn xuất như vậy, phim cũng chất lượng thế kia, mà lại không được Ảnh hậu?! Còn bị một người mới chen ngang? Quá vô lý!”
“Đúng đó, cô ấy vào nghề bao năm rồi chưa từng bị chê trách gì cả!”
“Không công bằng, thật sự không công bằng!”
“Có nội tình! Nhất định là có mờ ám!”
…
Thế nhưng Giang Tuyết Ninh dường như không hề bận tâm.
Cô ta nhẹ nhàng nhấc váy bước lên sân khấu, đưa tay nhận lấy chiếc cúp và nắm chặt trong tay. Dưới ánh đèn sân khấu chiếu rọi, khoảnh khắc đó, cô ta đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Cô mỉm cười nhè nhẹ, nói: “Trước hết, tôi muốn cảm ơn đạo diễn và biên kịch, đã cho tôi cơ hội được tham gia bộ phim này."
“Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn bạn trai của tôi. Dù có bao nhiêu người phủ nhận tôi, không tin tưởng tôi, thì anh vẫn luôn đứng sau lưng tôi, nói với tôi: ‘Em làm được!’"
“Tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Cảm ơn mọi người.”
Ừm… Không nói tới chuyện khác, tâm lý của cô gái nhỏ này đúng là vững vàng thật.
Lúc nguy cấp vẫn không rối rắm, mạnh mẽ và đầy khí chất.