Note:
Vọng niệm: ý nghĩ xằng bậy, ngông cuồng, tham vọng không chính đáng.
Đôi lời từ tác giả: Chúc mừng năm mới tất cả mọi người!
_______
Gió đông thổi qua, kéo theo tuyết trắng không chút đắn đo, rơi xuống nền đất. Tu Tá Chi Nam đi qua cây cầu trên hồ nước, chưa đầy nửa giờ sau, đã bị tuyết phủ đầy, trắng xóa. Anh quyết định sẽ đến quán bar gần nhà.
Anh đi ngang qua vài cặp đôi đang vui vẻ bên ngoài công viên rực sáng, chợt nhận ra rằng một quãng thời gian dài đã trôi qua. Nhưng quãng thời gian dài ấy chính xác là bao lâu? Anh cũng không biết rõ.
Khi định thần lại, Tu Tá Chi Nam đã ngồi trên chiếc sofa nơi góc khuất của quán, ngơ ngác nhìn ngọn đèn được treo lủng lẳng ở trước mặt. Ánh sáng không chiếu tới anh. Anh ngồi một mình trong góc, dường như xem nó thành thước phim quen thuộc hàng ngày.
Một thế giới khó tả, rõ khác biệt, nhưng chẳng khác gì vòng lặp vô vị.
Anh không biết là ai đã hô lên, rằng: Chúc mừng năm mới.
Thời điểm này, lại là cuối năm. Thật kỳ lạ, đã quá nửa đêm, nhưng điều Tu Tá Chi Nam để ý lại là một năm nữa sắp sửa kết thúc.
Có đám người ồn ào vây quanh anh, những gương mặt trẻ trung tràn ngập niềm vui đón chào năm mới. Có người say rượu, nheo mắt nhìn tia sáng của ánh trăng, có tên lừa đảo nào đó khi uống say trong màn đêm, cũng từng làm điều tương tự. Khoảnh khắc ánh sáng ấy chiếu vào sườn mặt anh, khiến người ta có cảm giác lâng lâng, rực sáng.
“Ầy, tuổi trẻ.” Người pha chế quen thuộc đi tới, nói “Anh chàng đẹp trai, lại đến rồi à? Đây nhé, như mọi khi.”
Sau đám người, Tu Tá nâng ly, lắc nó hai lần. Rượu hoà thành màu tím đậm, gọi là Vọng Niệm.
“Cậu có cần gì nữa không?” Người pha chế hỏi theo thói quen, nhưng chẳng ai có thể nghe rõ thanh âm bị nhấn chìm trong biển náo nhiệt.
Chẳng lạ gì, nên cậu cũng không hỏi nữa. Quay người, lẩm bẩm: “Cậu nên thấy may mắn đi. Loại rượu này mỗi năm chỉ được đặt hàng một lần. Năm năm trước, nếu không có tôi ở đây, thì cũng chẳng có ai làm cho đâu.”
“Đã năm năm rồi à?”
Người pha chế ngạc nhiên, đối mặt với vị khách chẳng bao giờ lỡ hẹn nhưng lại luôn tĩnh lặng này. Ừ thì tất nhiên, bởi vì Tu Tá Chi Nam chẳng có cuộc hẹn nào. Nhưng mỗi đêm giao thừa, vị khách tóc vàng này đều đến lúc bảy giờ tối. Gọi một ly Vọng Niệm, trầm mặc đến ba giờ, uống nửa ly và để lại nửa ly. Cuối cùng là đẩy cửa quán rời đi trong buổi sáng mùa đông lạnh giá.
Lúc trước khi các đồng nghiệp cũ hướng dẫn cậu, họ đã nói về vị khách bí ẩn thường đều đặn ghé đến vào ngày cuối cùng trong năm. Người pha chế trẻ tuổi tò mò, đêm giao thừa năm đó, anh đã chào đón một người đàn ông đẹp trai với mái tóc vàng. Hôm ấy tuyết cũng rơi dày đặc như hôm nay.
"Tôi nhớ trước đây cũng có người có thể pha chế được Vọng Niệm.”
Người phục vụ lấy lại tinh thần, cười nói.
"Đúng là vậy, nhưng người đó đã nhảy việc rồi. Ba năm trước, Vọng Niệm thường xuyên được các vị khách ưa chuộng, nhưng sau đó có quá nhiều loại rượu mới, cũng không còn ai để ý đến nó nữa.”
Tu Tá không đáp lời khiến bầu không khí trở nên trầm mặc. So với những nơi tấp nập người qua lại kia, thì nơi này thật lạc lõng. Anh nheo mắt nhìn những người đang hát trên sân khấu hết năm này qua năm khác. Mấy bài hát ban đầu cũng đã bị thay đổi, chạy theo xu hướng như bây giờ.
"Không biết là ai lại có thể khiến cậu chờ đợi ngần ấy năm.” Người pha chế không khỏi tò mò, hỏi anh lần thứ ba. “Vì sao năm nào cậu cũng đến đây?”
Lúc ấy, trong ánh mắt anh phản chiếu ánh sáng mờ ảo, nhưng tầm mắt lại đặt vào khoảng không. Anh chưa say, nhưng gần như vậy, rơi vào mộng mị.
Anh ấy im lặng một lúc rồi cất lời: “Tôi đang đợi một người quen cũ.”
Giọng điệu trống rỗng, rất cô đơn so với sự ồn ào náo nhiệt của quán bar. Người pha chế nhìn vào ánh mắt đó, cảm thấy tiếc thay cho anh ta.
"Đã lâu rồi tôi không gặp anh ấy.”
Người pha chế không ngờ anh ta lại tiếp tục mở lời.
Sau khi ngẫm lại về quá khứ, Tu Tá Chi Nam tiếp tục nói: “Năm năm trôi qua rồi, nhưng cảm giác như thể kéo dài tận bảy năm. Sau lần gặp đó, tôi đã có vô vàn giấc mơ, trong mơ có vô số khả năng, nhưng rồi..lại không còn mơ nữa.”
Người phục vụ chăm chú lắng nghe, nhưng tâm trí người kia như thể đang mắc kẹt ở đó.
“Cậu còn trẻ mà, bảy năm thì tính là gì. Vậy đó có phải người yêu của cậu không?”
Tu Tá không trả lời.
Người pha chế rời đi. Tu Tá Chi Nam đưa bản thân quay trở lại trạng thái ban đầu, điều mà anh cảm thấy quen thuộc là sự cô đơn, trầm mặc và tĩnh lặng. Anh nhìn chằm chằm vào ly rượu Vọng Niệm, chậm rãi đếm thời gian mà mình đã lạc lối.
Anh nói bảy năm, vì lần đầu anh đến quán bar này là cách đây bảy năm. Trước kia, anh đã lâu không mơ thấy Xà Thần. Ban đầu, trong mơ cả hai sẽ đánh nhau, cãi vã, tranh chấp những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng về sau, càng lúc càng trầm mặc, không còn một thanh âm nào nữa.
Trong mơ, Xà Thần ở trong Thần Ngục, đôi khi lại là ở một không gian chật hẹp nào đó, đôi mắt đầy máu, chảy dài trên gương mặt. Một màn kịch đen tanh nồng, ám ảnh.
Khi ấy, anh không thể nói được. Ngay cả lúc tỉnh dậy cũng không thể thốt nên bất cứ lời nào. Tình trạng này kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi anh mơ thấy Bát Kỳ Đại Xà lần cuối.
Hắn cong môi, khiêu khích và nói rất nhiều, như thể những giấc mơ tĩnh lặng kia đã không còn tồn tại. Anh rất vui mừng, lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh mới có thể nghe được trái tim của mình đập rộn ràng trở lại. Cảm giác xa lạ với thực tại bắt đầu sôi sục.
Anh nắm lấy cổ tay của Xà Thần, kéo hắn lại gần và nhìn chằm chằm vào con ngươi thẳng đứng của đối phương.
“Ta rất nhớ ngươi.” Anh nghe thấy bản thân mình thì thầm như vậy.
“Ngươi say rồi? Lén lút ở sau lưng ta uống gì vậy? Cảm giác thế nào? Ta hỏi ngươi đấy, là gì thế? Ta cũng muốn.”
Hắn ghé đến gần, định nếm thử, nhưng Tu Tá Chi Nam cũng không muốn tránh.
“Ngươi có nhớ ta không?”
Nhịp tim là thứ không bao giờ lừa người. Tu Tá Chi Nam dung túng cho cảm xúc của mình, và gác lại lý trí.
Bàn tay Võ Thần chỉ nên nắm lấy Thiên Vũ Vũ Trảm, giờ đây lại siết chặt cổ tay kẻ thù cũ, tay kia vòng qua ôm lấy eo hắn.
Hoa anh đào trên cao bỗng hoá thành tuyết rơi dày đặc, hệt như cái đêm trước khi chìm vào cơn mơ. Anh chặn miệng Bát Kỳ, nuốt lấy thanh âm đã quanh quẩn bên tai hằng đêm.
Anh vẫn còn muốn lắm, muốn ôm, muốn hôn, muốn làm tình.
Anh nhìn vào mắt hắn, đôi mắt màu anh đào chuyển từ khiêu khích sang trêu chọc, từ lãnh đạm sang dây dưa kéo dài, từ hưng phấn sang phân tâm.
Bát Kỳ Đại Xà nằm trong lòng anh, khe khẽ thở dốc. Hắn ngày đêm nghĩ đến thanh âm gợn sóng như gió tuyết, không hề lạnh lẽo mà ngược lại còn ấm áp vô cùng.
Anh không để ý, cho rằng đó là dư âm của nụ hôn. Cho đến khi cơ thể người trong lòng không còn chống đỡ được nữa mà ngã xuống, anh có cố ôm chặt đến đâu cũng chỉ là vô dụng.
“Bát Kỳ Đại Xà…Xà Thần…!”
Tu Tá Chi Nam mặc kệ vết máu nhuộm đỏ đôi tay, hung hãn nắm lấy cằm người kia, tham lam hôn hắn thêm lần nữa.
Bát Kỳ Đại Xà sau khi thành công thoát khỏi, vừa thở dốc vừa cười, hàng lông mi phủ đầy tuyết trắng.
“Rượu ngon, lần sau mang cho ta.”
Tu Tá Chi Nam cảm thấy nhẹ nhõm, trong vô vàn giấc mơ, có vô số khả năng. Anh vừa thống khổ vừa khó chịu, nhưng lại không có cách nào khống chế được kết cục cuối cùng. Nhưng lần này, Bát Kỳ Đại Xà lại là người thay đổi nó.
Tu Tá Chi Nam không ngần ngại tin vào kẻ xảo quyệt thích đùa bỡn mình ở trước mắt, anh miễn cưỡng hôn lên mi mắt Xà Thần vào thời khắc cuối cùng trước khi tỉnh lại từ giấc mộng.
Tiếng chuông năm mới vang lên rồi.
Thực ra người pha chế đã đúng, Tu Tá Chi Nam chưa bao giờ lỡ một cuộc hẹn nào với người ấy, mà chỉ là với người khác thôi.
Thời thế đã thay đổi, ngay cả những đảng phái cầm quyền cũng đã thay đổi vô số lần chứ đừng nói đến nhà hàng, quán bar hay cửa tiệm nào đó. Thời gian quá lâu, cuộc đời quá dài, Tu Tá Chi Nam đã quên mất cái tên, mùi vị và tất cả những yếu tố liên quan của ly rượu sake đầu tiên. Anh chỉ nhớ nụ hôn đầu mang hương thơm thoang thoảng của rượu, chậm rãi, chiếm trọn trái tim anh.
Cuối cùng anh cũng nhận ra điều này khi lại ngồi trong quán rượu ngắm sao vào đêm khuya. Anh thừa nhận rằng mình đã quên đi vài chuyện, thừa nhận mình ưu tiên người ấy hơn hết thảy, thừa nhận rằng anh thật sự nhớ và cảm thấy gắn bó với hồi ức xưa..thừa nhận rằng dù vô số mùa xuân đã trôi qua, mỗi khi nhìn thấy hoa anh đào, anh chỉ có thể nghĩ đến Bát Kỳ Đại Xà kiêu ngạo và ương ngạnh. Thừa nhận rằng, trong vô vàn giấc mơ, có vô số khả năng, quá khứ cũng chẳng thể biến mất.
Anh không giữ được Bát Kỳ, cũng không giữ được ly rượu Bát Kỳ muốn uống.
Anh thậm chí còn không thể mơ về người ấy thêm lần nào.
Đồ lừa đảo.
Rất lâu sau, khi anh đi ngang qua đây, tuyết rơi dày đặc, cũng là ngày cuối cùng trong năm. Ánh đèn lạnh lẽo soi sáng một khoảng đường, cánh hoa trắng tung bay trong màn đêm, như điệu múa của chúng sinh nhiều năm về trước.
Tu Tá Chi Nam bước vào quán bar, thản nhiên gọi rượu. Sau khi đồ uống được pha xong, anh ngẩn người nhìn vào chiếc cốc màu tím đậm.
Quên mất náo nhiệt và ồn ào chung quanh, anh tách mình khỏi chúng, hỏi người pha chế: “Tên của ly rượu này là gì?”
“Vọng Niệm.”
Lời nhắc nhở ba giờ vang lên, Tu Tá Chi Nam tỉnh táo trở lại, anh vẫn còn ảo tưởng rằng mình chỉ mới uống được hai, ba ngụm gì đó. Lần này bắt đầu từ bảy giờ tối hôm trước và kéo dài suốt tám tiếng đồng hồ. Vọng Niệm đã tồn tại hàng chục triệu năm, kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên cách đây rất lâu.
Tuyết rơi xuống nhân gian, thời đại thần linh vĩnh viễn không còn nữa. Anh không thể tỉnh dậy khỏi giấc mơ, ảo tưởng miên man. Lại một năm nữa trôi qua rồi.
Đám người đón giao thừa đã tản bớt, chỉ còn lại vài tên sâu rượu, làm tổ trên ghế sofa của quán bar hoặc lên sân khấu ca hát ầm ĩ trong tình trạng say khướt.
Mấy bản tình ca nổi tiếng của năm nay vang lên trong quán bar thưa dần. Tu Tá Chi Nam để lại nửa ly rượu của mình, chào tạm biệt người pha chế và rời đi.
Anh mở cửa, cơn gió lạnh lẽo lập tức xua tan hơi ấm ít ỏi còn sót lại, Tu Tá Chi Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tuyết trắng, khép lại sự dịu dàng, ấm áp và mong đợi phía sau lưng, bước đi mà không quay đầu lại.
Những vọng tưởng không bao giờ thay đổi, những ly rượu đến rồi đi. Sự tĩnh lặng giữa trời và đất, ngay cả tiếng gió bắc còn không có nữa là. Tu Tá Chi Nam bước vào màn kịch câm đẫm máu của vô số âm bản đen.
Có những cặp tình nhân đang ôm nhau chống chọi với gió lạnh và tuyết rơi dày đặc bên cầu, bóng lưng của họ nhỏ đến mức một giây tiếp theo sẽ chìm trong màn đêm. Anh nghe họ nói “Đi uống nước không? Đằng kia có quán bar.”
Cặp đôi ấy rời đi, anh đứng trên chỗ lúc nãy họ đứng trên cầu, nhìn mặt hồ đóng băng, phản chiếu hình ảnh từng đôi, ba người trên bờ hồ.
Hương vị si mê đọng lại trong khoang miệng, nửa cốc rượu không làm anh say, nhưng cũng khiến anh mất đi cơ hội trốn chạy hiện thực, sự hoang vắng trong trẻo rơi xuống trên người anh, lạnh lẽo đến đau lòng.
Có người đang say mê hát, giai điệu xuyên qua lớp băng, nhẹ nhàng, lơ đãng, không biết từ đâu đến. Xa xôi, tựa giai điệu ngân nga bên lò sưởi ấm áp, nơi gió bắc mang theo tuyết trắng không thể lọt vào. Và cả cái lạnh nữa.
Chỉ còn lại ảo giác, hoang tưởng. Tu Tá Chi Nam quay người bỏ đi.
Giọng hát không hề biến mất, xuôi theo những bông tuyết bay lên rơi xuống, dai dẳng đến mức không giống như đang là mùa đông. Xa xa nơi chân trời, nhưng vẫn quanh quẩn bên tai anh.
"Như ngươi đã hứa, ta cũng muốn thử. Rượu của ta đâu.”
Hắn ngâm nga xong câu thơ nào đó, không hài lòng nhìn Tu Tá Chi Nam đang phân tâm. Hắn ghé sát tai anh, cao giọng. Tu Tá Chi Nam quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt màu anh đào mà anh ngày đêm thương nhớ, phản chiếu gương mặt anh.
“Đồ lừa đảo.” Hắn nhẹ nhàng nói “Ta đã tưởng mình không đợi được ngươi.”
Đôi mắt của Bát Kỳ Đại Xà cong cong, khoá chặt khung cảnh thơ mộng vào trong đó, hệt như giấc mơ kia. Cơ thể Tu Tá Chi Nam cứng đờ: “Ngươi nghiêm túc?”
Nụ cười trên khóe miệng và lông mày của Bát Kỳ Đại Xà nhạt dần, hắn dịu dàng ôm khuôn mặt của Võ Thần trước mặt, chậm rãi đặt nụ hôn rơi lên trán, lông mày, khóe môi, cuối cùng rơi vào đôi mắt vàng.
Hắn nhìn đôi mắt rực sáng phản chiếu gương mặt của chính mình, mỉm cười, trong ngày tuyết rơi dày đặc, thành thật hỏi: “Lạnh quá. Ngươi muốn về nhà, hay uống rượu đây?”