Mặc dù cô cũng không định so đo gì với một đứa bé ba tuổi, nhưng Phương Hiểu Lạc cũng sẽ không đặt mình vào trạng thái bị động khi đối diện với mấy đứa bé này.
Cô đã gả cho Thẩm Tranh, nếu không nắm giữ thế chủ động, tương lai còn sống thế nào được nữa?
Thẩm Kim Hạ hơi sợ hãi, nhưng mùi đồ ăn thơm quá đi, cô bé thật sự không nhịn nổi nữa.
Cô bé nuốt nước bọt, cẩn trọng hô một tiếng: “Chị?”
Thẩm Hải Phong tát lên cái tay còn lại của Thẩm Kim Hạ: “Kim Hạ, em đừng gọi linh tinh, em phải có cốt khí.”
Thẩm Kim Hạ hơi tủi thân, cô bé chỉ muốn được ăn đồ ăn ngon thôi.
Cô bé bướng bỉnh không để ý tới Thẩm Hải Phong, lại mềm nhũn giọng gọi thêm một tiếng nữa: “Chị.”
Vừa rồi anh hai của cô bé đã gọi chị cho nên có đồ ăn ngon để ăn.
Phương Hiểu Lạc kéo bàn tay bé nhỏ của Thẩm Kim Hạ qua. Bàn tay cô bé quá nhỏ, còn không lớn bằng lòng bàn tay của cô.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play