Cô không khỏi nghĩ tới hai con heo đang được nuôi ở phía tây sân, chẳng lẽ bà ấy đang nấu đồ ăn cho heo?
Nhưng cô lờ mờ nhìn thấy trong nồi có thịt. Ôi trời ơi, heo nhà Thẩm Tranh được ăn đồ ăn quái gở quá đi, đây là đồng loại tương tàn sao?
Đương nhiên Trịnh Lan Hoa cũng nghe được tiếng động do Phương Hiểu Lạc tạo ra.
Nhìn dáng vẻ Phương Hiểu Lạc nhón chân lên nhìn vào trong nồi, bà nói với giọng lạnh lùng:
“Nhìn cái gì mà nhìn? Không có phần cho cô đâu!”
Phương Hiểu Lạc kinh ngạc: “Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Đây là đồ ăn cho người ăn ư?”
Trịnh Lan Hoa nhìn cô: “Không cho người ăn thì cho ai ăn? Nhiều đồ tốt như vậy không lẽ lại cho heo ăn? Đúng là người trẻ tuổi không biết thời xưa khổ sở thế nào, ngông cuồng xằng bậy.”
Phương Hiểu Lạc chắp tay: “Được rồi, coi như con thiếu kiến thức đi, đồ tốt như thế đúng là con không nỡ ăn thật, mọi người ăn nhiều một chút.”
Nói xong, Phương Hiểu Lạc đi vào phòng bếp, chuẩn bị nhìn xem trong bếp có gì nấu ăn được không.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT