Nhìn thấy Thẩm Tranh đi rồi, Phương Hiểu Lạc lại thả lỏng hơn nhiều.
Cô hơi cong khóe miệng, lướt qua mấy người trong phòng khách, trực tiếp ngồi xuống sofa.
Thẩm Hải Phong xoay người: “Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ không gọi cô là mẹ. Cho dù cha tôi có kết hôn với cô, cô cũng không thể trở thành mẹ của chúng tôi đâu!”
Phương Hiểu Lạc tựa vào tựa ghế, lười biếng nói: “Cháu tưởng cô thèm sao?”
Thẩm Hải Phong ngơ ra: “Cái gì?”
Phương Hiểu Lạc trừng Thẩm Hải Phong một cái: “Còn tưởng đầu óc cháu rất thông minh, xem ra nó không được nhạy bén lắm. Nhưng cũng chẳng sao, cô sẽ giải thích cho cháu.”
“Cho tới bây giờ, cô chưa bao giờ cần các cháu phải gọi cô là mẹ, đừng có tự mình đa tình.”
Thục Phân nghe thấy những lời Phương Hiểu Lạc nói xong, trong lòng vừa thấy kinh ngạc lại vừa thấy nghẹn uất.
Cậu bé không tài nào hiểu nổi, chẳng phải người phụ nữ này muốn gả cho cha của cậu bé sao? Sao lại không muốn cậu bé gọi đối phương là mẹ?

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play