Phương Hiểu Lạc chậm rãi nói: “Từ Nhã Thu, cô mất việc, nợ nần chồng chất, ký túc xá cũng không được ở nữa, tôi cho cô một lời khuyên, đảm bảo sau này cô vẫn có thể sống sót.”
Từ Nhã Thu không đáp lời, Phương Hiểu Lạc cũng không quan tâm cô ta có nói hay không.
Chỉ nghe Phương Hiểu Lạc tiếp tục nói: “Đi làm ăn mày đi, kiếm đại một chỗ trải chiếu ra là có thể ngủ. Ăn cơm của muôn nhà, sức khỏe chắc chắn sẽ tốt, bây giờ cô có lợi thế đấy, chân què rồi, đi ăn xin chắc chắn dễ xin được hơn, mọi người thường thương hại người què. Sau đó cô lại kể khổ với mọi người, nào là vì đàn ông khốn nạn mà sinh con, hỏng hết cả người, mất cả tử * các kiểu. Mọi người động lòng trắc ẩn, chắc chắn sẽ cho cô rất nhiều tiền và thức ăn.”
“Phương Hiểu Lạc, cô...”
Phương Hiểu Lạc mỉm cười ấn tay Từ Nhã Thu xuống, sau đó ghé sát vào tai cô ta, nói nhỏ bằng giọng chỉ đủ hai người nghe thấy: “Từ Nhã Thu, cô đừng có mơ tưởng đến chuyện gây sự, quấy rối tôi.”
“Bây giờ cô ra nông nỗi này, tự sinh tự diệt là chuyện bình thường. Tôi không phải người tốt lành gì, huống hồ cô chẳng có ai quan tâm, lỡ như đột nhiên biến mất thì cũng chẳng có ai để ý đâu. Chết đói, ngã chết, tai nạn, nhảy lầu, nhảy sông gì đó, kiểu nào cũng được.”
Từ Nhã Thu trợn trừng mắt: “Phương Hiểu Lạc, cô... Cô nói cái gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT