Thẩm Hải Bình lại gần nói: “Mẹ nói khi trẻ con đang tập trung làm một việc gì đó thì đừng nói chuyện với chúng, càng không nên làm phiền chúng, điều này gọi là rèn luyện sự tập trung, sau này sẽ có lợi.”
Vu Phi Húc không hiểu: “Rèn luyện sự tập trung là gì?”
Thẩm Hải Bình giải thích: “Ví dụ như khi chúng ta học bài, có những bạn học có thể luôn giữ được hiệu suất cao để nghe giáo viên giảng bài nhưng có những bạn học thì nghe một phút lại lơ đãng mười phút, luôn không thể nào tĩnh tâm lại được.”
Vu Phi Húc sờ cằm: “Ồ, anh hiểu rồi, chẳng trách anh đi học cứ hay mất tập trung, thì ra là hồi nhỏ cha mẹ anh cứ hay làm phiền anh, không cho anh tập trung.”
Thẩm Hải Phong đứng ở đó chậm rãi nói: “Cha mẹ cậu mà biết cậu nói về họ như vậy thì sao?”
“Chắc chắn là không biết rồi.” Vu Phi Húc nói: “Như vậy xem ra, hồi nhỏ Phi Dược nhà tớ tập trung hơn tớ đấy.”
Đang nói thì có mấy bé gái năm sáu tuổi chạy đến bên cạnh Thẩm Trì Việt, vây quanh cậu bé.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play