“Nói thật, Hiểu Lạc, cháu sành ăn thật đấy, thứ này ngửi thì thối nhưng nếm thử lại thấy thơm.”
Trương Kiến Huy nhìn Lý Trọng Huân như nhìn người ngoài hành tinh, ý là, ông đang nói thật đấy à?
Phương Hiểu Lạc cười lớn: “Chú Lý, chú biết ăn đấy, ha ha, càng ăn càng thấy ngon.”
Mấy người khác cũng thử nhưng đa phần đều thấy khó nuốt.
Phương Hiểu Lạc còn bảo họ mang một ít về nhà, tuy Lý Trọng Huân thấy ngon nhưng ông ấy cũng không lấy.
Đây là thứ mà Thẩm Tranh vất vả lắm mới kiếm được cho Phương Hiểu Lạc, họ thèm thuồng đến mức phải mang về sao?
Thấy Thẩm Tranh không sao, mọi người lần lượt ra về.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT