“Cô ta thấy cô xinh đẹp, cô cứ nói cô ta xấu xí. Cô ta thấy cô thon thả, cô cứ nói eo cô ta to như cái chum...”
“Cô ta động thủ, cô cũng động thủ, ít nhất cô còn cao hơn cô ta. Cô ta tát cô một cái, cô tát lại hai cái, đánh xong rồi đi mách, đứa con nào biết khóc sẽ có sữa uống. Người ta bắt nạt cô, cô càng không phản kháng, cô ta càng cho rằng cô dễ bắt nạt.”
Lâm Nhã Trúc nghiêm túc nghe lời Phương Hiểu Lạc nói, nó lật đổ những gì cô từng nghĩ.
Từ nhỏ cô ấy đã không có mẹ, cha cô ấy luôn nói con gái phải dịu dàng, phải khiêm tốn lễ phép, cho nên cô ấy chưa bao giờ nghĩ mình có thể mắng chửi người khác, có thể đánh người.
Nhưng bây giờ nghe Phương Hiểu Lạc nói, cô ấy cảm thấy cũng rất có lý.
Phương Hiểu Lạc nhìn Lâm Nhã Trúc là biết cô ấy thuộc kiểu con gái được dạy dỗ rất kỹ từ nhỏ. Chắc chắn không thể nào đánh người mắng người.
Chắc chắn trong nhà còn dặn dò cô ấy, sau này lấy chồng phải hiền thục nết na.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play