Trương Tân Diễm thấy Phương Hiểu Lạc chỉ cắm cúi làm việc, cũng không nói nhiều, thực sự rất đau lòng: “Hiểu Lạc, con cứ ăn không ngon ngủ không yên như vậy, Thẩm Tranh trở về nhìn thấy sẽ lo lắng lắm.”
Phương Hiểu Lạc ngồi xuống: “Mẹ, con cũng biết là như vậy không đúng nhưng con không thể nào tĩnh tâm được, mẹ nói phải làm sao bây giờ?”
Cô thở dài: “Mấy ngày nay con cứ chạy về bên này, cũng là vì không muốn mẹ chồng và ba đứa nhỏ nhìn thấy con đang lo lắng, cảm xúc lo lắng sẽ lây lan, Thẩm Tranh là con trai ruột của mẹ chồng con, nếu con cứ lo lắng, sẽ khiến bà ấy cũng lo lắng theo.”
Trương Tân Diễm ngồi xuống bên cạnh cô: “Chẳng phải con đã nói, trước khi bọn họ xuất phát, con đã đưa nước thuốc con pha chế cho bọn họ rồi sao. Nước thuốc đó ngay cả bệnh của cha con nhiều năm như vậy còn chữa khỏi được, huống chi con đưa nhiều như vậy, tuy rằng người đông nhưng chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa con xem, mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt.”
Phương Hiểu Lạc thuận tay hái một quả cà chua, cũng không rửa, lấy khăn lau qua rồi cho vào miệng.
Cà chua chín mọng, chua chua ngọt ngọt, vị rất ngon.
Cô ăn một nửa: “Mẹ, mẹ nói đúng, ngay cả bệnh cũ của cha con còn chữa khỏi được, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT