Chờ sau này phải giao hàng các loại, chỗ dùng xe càng nhiều.
“Vậy em tính toán còn thiếu bao nhiêu, anh có thể giúp em đi vay.” Thẩm Tranh nói.
Phương Hiểu Lạc cười rộ lên: “Anh cũng chiều em thật đấy, mọi người đều rất chiều em. Mẹ em chẳng nói chẳng rằng, lập tức đem đất ra để em thế chấp ngân hàng, còn có mẹ anh, lấy giấy tờ nhà ở quê của nhà anh cho em để em đi vay tiền. Bây giờ anh còn muốn đi vay tiền sao? Mọi người đều không sợ em ôm tiền bỏ trốn à. “
Thẩm Tranh nói: “Khi nào em muốn ôm tiền bỏ trốn nhớ gọi anh.”
Phương Hiểu Lạc đấm vào ngực Thẩm Tranh một cái: “Đến lúc đó mọi người sẽ phát điên lên đấy, anh đoán mẹ anh có thể cầm dao phay đuổi theo anh không?”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, xe có thể chờ một chút, không cần phải mua ngay bây giờ.” Phương Hiểu Lạc nói: “Hơn nữa đến lúc đó mua, khẳng định sẽ không chỉ có một chiếc.”
Thẩm Tranh nói: “Muốn tính toán thế nào cũng được. Chỉ có điều, nếu tiền thật sự không đủ dùng, anh có thể đi vay, vẫn có thể vay được không ít.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT