Phương Hiểu Lạc cay cay khóe mắt, cô ho nhẹ hai tiếng, gượng cười nói: “Con chê mẹ làm gì? Mẹ không thường xuyên soi gương sao? Mẹ không thấy mẹ rất đẹp sao? Chẳng trách lại sinh ra được người con trai anh tuấn đẹp trai như Thẩm Tranh.”
Trịnh Lan Hoa cười lớn, rất đắc chí: “Đương nhiên rồi, con không biết chứ, ba mươi năm trước, mẹ là đóa hoa nổi tiếng của cả huyện đấy.”
Phương Hiểu Lạc cười nói: “Không cần ba mươi năm trước, bây giờ mẹ cũng là đóa hoa nổi tiếng của cả khu tập thể này.”
“Nếu mẹ có thể giúp con khi con mở cửa hàng thì tốt quá, đến lúc đó con sẽ trả lương cho mẹ.”
Trịnh Lan Hoa cũng không khách sáo: “Được, vậy là đến lúc này rồi mẹ vẫn có thể đi làm kiếm tiền, cũng không tệ.”
Phương Hiểu Lạc đẩy giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà trở về: “Mẹ, cái này mẹ cứ giữ lấy trước. Bây giờ tiền trong tay con rất dư dả, hơn nữa mỗi ngày đều có thu nhập, không thiếu tiền. Tài sản cố định trong tay chúng ta thế nào cũng phải giữ gìn cẩn thận, dùng khi cần cấp.”
“Mẹ yên tâm, đợi con hết tiền, chắc chắn sẽ tìm mẹ xin. Mẹ xem, con người con cũng chưa bao giờ hiểu rõ hai chữ khách sáo viết như thế nào đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play