Mặt Chu Nhạc Sơn tái nhợt, một lúc lâu không nói được lời nào.
“Thầy Chu không nói gì là có ý gì? Vừa nãy thầy còn nói chắc như đinh đóng cột rằng con trai tôi gian lận mà? Hay là thầy nghĩ rằng làm giáo viên thì có thể tùy tiện gán tội cho một đứa trẻ mà không phải chịu trách nhiệm?”
“Thầy Chu, thầy vu khống con trai tôi vô cớ, thầy làm giáo viên kiểu này sao? Tôi không biết từ trước đến nay thầy Chu đã hãm hại bao nhiêu học sinh bằng thủ đoạn này rồi. Thầy không biết rằng một giáo viên có thể gây tổn thương tâm lý với học sinh lớn đến thế nào?”
“Tổn thương tâm lý này sẽ theo đứa trẻ suốt đời. Có thể cả đời nó cũng không thể cứu vãn được.”
“Thầy Chu ỷ vào việc những tổn thương này không phải chịu trách nhiệm pháp lý, ỷ vào việc mình là giáo viên nên có thể nói bừa trước mặt phụ huynh. Thầy Chu tính hay thật.”
“Một người như thầy, đức không xứng vị, làm sao đảm đương nổi trách nhiệm dạy dỗ và giáo dục học sinh, làm sao xứng đáng với danh xưng giáo viên!”
Giọng của Phương Hiểu Lạc vang vọng trong lớp học, cả phòng im phăng phắc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play