Phương Hiểu Lạc và Thẩm Tranh nhìn nhau, Nghiêm Mộng Hương và con đều không sao, coi như lại làm được một việc tốt.
Phương Hiểu Lạc kéo Thẩm Tranh: “Chúng ta đi thôi.”
Vừa đi được hai bước, Đậu Cầm kéo Nghiêm Minh Nghĩa bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Phương Hiểu Lạc.
Đậu Cầm vui mừng đến phát khóc: “Đồng chí Phương, cảm ơn ơn cứu mạng của cháu. Nếu không có cháu, con gái tôi không biết sẽ như thế nào, tôi xin cháu nhận của tôi một lạy.”
Phương Hiểu Lạc nào dám nhận đại lễ của người ta, vội vàng tránh sang, đỡ bà ấy dậy.
“Bác gái, bác mau đứng lên, bây giờ là xã hội mới rồi, không được làm vậy đâu.”
Thẩm Tranh đỡ Đậu Cầm dậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT