Lưu Thiến Như há hốc miệng: “Đồng chí công an, đồng chí… đồng chí không định trở về như vậy chứ? Rõ ràng là tôi đã bị đánh đây!”
Đồng chí công an đáp:
“Hiện tại không có chứng cứ chứng minh người đánh đồng chí là Thẩm Hải Phong với Vu Phi Húc. Huống gì bọn họ còn nghe được một vài câu nói không thể tưởng nổi của đồng chí.”
“Rốt cuộc trong chuyện này có quan hệ nhân quả gì không, chúng tôi cần đi tìm thêm người chứng kiến để điều tra. Nếu sau đó có tiến triển gì mới, tôi sẽ thông báo cho đồng chí.”
Lưu Thiến Như hô to: “Ai nói không có chứng cứ? Dấu chân trên bao tải chẳng phải là chứng cứ sao? Rõ ràng đó là dấu chân của con nít!”
Thẩm Hải Phong mới không sợ dấu chân dấu tay gì. Tuy cậu bé cảm thấy mình với Vu Phi Húc không lộ ra sơ hở gì, nhưng vì phòng ngừa tình huống xấu nhất, cậu bé đã giấu đôi giày kia đi rồi.
Phương Hiểu Lạc nhìn dấu chân trên bao tải, rõ ràng dấu chân này là dấu ủng cao su. Lại nhìn đôi giày Thẩm Hải Phong đang mang, chẳng phải đôi giày vải bà nội thằng bé may cho sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play