Thẩm Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, ôm vợ lại vào lòng:
“Anh nói như vậy làm gì? Mẹ anh nuôi anh chứ đâu có nuôi em? Người nên hiếu thuận là anh chứ không phải là em.”
“Em có thể tốt với bà ấy đó là vì em tốt bụng, anh nên cảm ơn em mới phải.”
Phương Hiểu Lạc cười tủm tỉm: “Ai ya, tinh thần giác ngộ của anh cũng tốt thật đấy.”

Sáng sớm hôm sau, Phương Hiểu Lạc dậy rất sớm.
Hôm nay Thẩm Tranh không đi thao luyện, anh vừa thức dậy đã thấy Phương Hiểu Lạc mặc quần áo rửa mặt mũi xong xuôi rồi, đang pha sữa bột.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play