Trong khoảnh khắc này, Thẩm Tranh tương đối lúng túng, Phương Hiểu Lạc lại cảm thấy bình thường, dù sao hai bọn họ cũng đâu có hôn nhau đâu.
Cô thả Thẩm Tranh ra, đi tới trước mặt Trịnh Lan Hoa, nghiêng đầu nhìn bà:
“Mẹ, mẹ đừng ngại ngùng, đến đây, con cũng cười cho mẹ xem.”
Phương Hiểu Lạc cười rất đẹp, Trịnh Lan Hoa còn không nhịn được mà nhìn hai lần.
Đôi mắt Phương Hiểu Lạc to tròn mà sáng lấp lánh: “Mẹ, thế nào? Con cười có đẹp không? Có phải là trông rất quyến rũ không?”
Trịnh Lan Hoa nhìn Thẩm Tranh rồi mới nói: “Ừm, quyến rũ, khiến người ta mê tới quên lối về.”
Phương Hiểu Lạc cười rất vui vẻ: “Đó là do con trai mẹ tinh mắt.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play