Trịnh Lan Hoa đi ngang qua cửa, thấy Phương Hiểu Lạc còn đang thêu sườn xám, bà đi tới nói:
“Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi đi, vội vàng làm gì!”
Hiếm khi Phương Hiểu Lạc không cố chấp tranh cãi gì với Trịnh Lan Hoa: “Đúng, mẹ nói rất đúng, con không thêu nữa, con đi ngủ tiếp.”
Thấy Phương Hiểu Lạc thật sự nằm lên giường lại rồi, Trịnh Lan Hoa mới đi ra ngoài.
Phương Hiểu Lạc nằm ở đó, cảm thấy hơi buồn cười.
Trịnh Lan Hoa cho cô cảm giác bà như một người mẹ thích càm ràm, mà loại cảm giác này… cũng không tệ lắm.
Hơn bốn giờ chiều, Vu Tiểu Bàn chạy vội tới: “Hạ Hạ, đi thôi, cậu đã đồng ý tới nhà của mình ăn cơm rồi mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play