Khúc Du kỳ thực cũng chẳng rõ vì cớ gì hôm nay lại tới đây. Chu Đàn hành sự luôn có đạo lý, xưa nay chưa từng cần nàng lo toan. Trước kia mỗi lần nàng đến hỏi, đều mang một tia mong mỏi vô vọng, kết quả nhận lại, vẫn là lời thực thẳng thắn. Chu Đàn chưa bao giờ giả vờ trước mặt nàng, càng chưa từng che giấu tâm ý.
Chỉ là, mỗi khi nghe người đời nghị luận về Chu Đàn, lòng nàng lại chẳng kiềm được mà muốn biện bạch đôi lời vì hắn.
Không nên như thế, không nên như thế…
Khi bước chân ngừng lại, Khúc Du phát hiện bản thân đã đứng trước tấm bình phong phía sau hậu đường Hình Bộ.
Tuyết Bạch tiên sinh dùng bút mực son, nhẫn nại hồi đáp từng câu người đời để lại: có kẻ oán trời trách đất, hắn đáp rằng: “Dù đời đầy nhơ bẩn, vẫn nguyện giữ lòng thanh”; có người than mẫu thân bệnh nặng, hắn liền đề rằng: “Chỉ mong ngày thanh thản, lẽ nào trời cao lại chẳng tỏ tường.”
Khúc Du chợt hiểu được, ngày đầu tiên bước vào nơi này, vị thị vệ Hình Bộ kia nói Tuyết Bạch tiên sinh thường “Dăm ba câu an ủi nhân tâm” là ý gì. Tuyết Bạch tiên sinh kia không cao ngạo, chỉ lặng lẽ dùng lời ôn hòa mà trấn an người đến.
Nàng thoáng ngập ngừng, rồi đề bút lên góc hẻo lánh trên phiến bình phong thứ hai một câu:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play