Tiểu Phúc Hỉ được bọc trong tấm khăn đỏ thẫm thêu hoa, trông vô cùng rực rỡ, đầy không khí vui mừng.
Suốt một tháng qua, Triệu Thúy Liên ăn uống đầy đủ, sữa dồi dào, nên nuôi Phúc Hỉ trắng trẻo bụ bẫm, khuôn mặt tròn xoe. Đôi mắt to đen láy, tóc đã mọc qua vành tai, càng nhìn càng đáng yêu.
Bà nội bế Tiểu Phúc Hỉ lên, thích mê, không nhịn được cứ áp mặt vào mặt bé mà cưng nựng:
“Phúc Hỉ ơi, bà bế con ra ngoài gặp khách nè. Ai cũng đến chúc phúc cho con, mình phải cho người ta thấy phong thái của tiểu tiên nữ nhà mình chứ.”
“A a” – Tiểu Phúc Hỉ đáp lại.
Sau một tháng “rèn luyện”, từ một cô bé chỉ biết khóc “oaa oaa”, giờ Phúc Hỉ đã biết phát ra mấy âm đơn như “a”, còn có thể phân biệt được âm dài âm ngắn.
Có lúc ông bà nội nói chuyện với bé, Phúc Hỉ còn biết “a a” đáp lại, khiến ai cũng càng thêm yêu quý.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play