"Nhị công tử." Tiểu tư trong phủ thấy Thẩm Từ, vội nói: “Hôm nay tâm trạng lão gia không tốt, đã đến từ đường rồi. Mấy ngày trước phu nhân bị nhiễm phong hàn, đang bị bệnh. Đại phu vừa xem qua, nói là do thương tâm quá độ, cần phải tĩnh dưỡng.”

"Ừm." Thẩm Từ tùy tiện đáp một tiếng, tỏ vẻ không mấy để tâm.

Hắn đang định đi về phía viện của Thẩm phu nhân, nhưng tiểu tư lại vội ngăn lại, hơi khó xử nói: “Nhị công tử, lão gia nói... nói mấy ngày nay hơi đặc biệt, phu nhân chỉ sợ thấy vật nhớ người, nhớ thương Đại công tử, cho nên Nhị công tử tốt nhất đừng đến thỉnh an.”

Thẩm Từ đứng yên tại chỗ. Hắn liếc nhìn tiểu tư, kẻ đó hoảng sợ quỳ xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Từ. Ngay lúc hắn tưởng mình sắp bị trách phạt, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Thẩm Từ từ trên đỉnh đầu truyền xuống: “Vậy thì không đi nữa. Mẫu thân cứ an tâm dưỡng bệnh là được. Nếu Tam đệ trở về, bảo nó đến thăm mẫu thân.”

Nói xong, hắn cứ thế rời khỏi nơi này.

Nghe tiếng bước chân dần xa, tiểu tư kia mới ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Tuy Nhị công tử này có gương mặt giống hệt Đại công tử, nhưng lại là hai người hoàn toàn khác biệt.

"Thảo nào lão gia và phu nhân càng thiên vị Đại công tử hơn... Ôi." Hắn thở dài một tiếng.

"Công tử, không đi cũng tốt. Vết thương này của ngài còn phải bôi thuốc cẩn thận, tiểu nhân lập tức đi tìm đại phu tới." Tiểu Lộ nhìn không nổi, đi theo sau lưng Thẩm Từ, cẩn thận nói: “Công tử, ngài đừng để bụng, nếu thấy bức bối quá thì cứ nói với tiểu nhân...”

"Có gì mà phải để bụng?" Thẩm Từ cười một tiếng, nói: “Đây không phải là chuyện đã liệu trước rồi sao?”

Bao nhiêu năm nay, hắn đã sớm quen rồi. Thẩm Thi là vì Sở Huyền Tranh mới rời khỏi quan ải, chết giữa gió tuyết mịt mù. Khi tin tử của Thẩm Thi vừa truyền về, Thẩm Từ đã tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể ngóc đầu lên được, nhưng hắn đã lầm. Khi Thẩm Thi còn sống, hắn vĩnh viễn chỉ là ngọn cỏ chẳng ai đoái hoài nơi góc khuất tăm tối. Sau khi Thẩm Thi chết đi, hắn lại trở thành vết sẹo mà tất cả mọi người đều không muốn nhìn thấy.

Thật đáng thương, thật đáng cười, lại thật đáng buồn, đáng than.

“Ngươi lại đến đây làm gì?”

Trong từ đường, bài vị tổ tiên được đặt trên cao, bên cạnh là nến và hương khói nghi ngút. Gương mặt Thẩm Thái phó già nua, nghe thấy tiếng động vốn tưởng là tiểu tư, nào ngờ lại là người con trai thứ hai mà ông ta không muốn gặp nhất.

Ông ta lập tức lạnh mặt, trong ánh mắt lộ vẻ đề phòng: “Ngươi muốn làm gì?”

"Đến thắp cho đại ca một nén hương." Thẩm Từ bước vào, cầm lấy cây hương bên cạnh, châm lửa, vái lạy bài vị một cái rồi mới cắm vào lư hương nhỏ trước bài vị, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh thần của đại ca, ta cố tình đến chúc mừng. Đến vội quá, chưa chuẩn bị sinh thần lễ, mong đại ca lượng thứ.”

"Ngươi cút ra ngoài cho ta!" Thẩm Thái phó run rẩy đứng dậy, giận dữ nói: “Đây là từ đường Thẩm gia, không dung thứ cho loại bất hiếu tử tôn như ngươi làm càn ở đây!”

"Cha." Thẩm Từ nhìn Thẩm Thái phó, khóe môi hơi nhếch lên, miễn cưỡng nói: “Con chỉ đến thắp cho đại ca một nén hương, cha thật sự không cần phải đề phòng con như vậy. Con cũng là muốn tìm một con đường sống cho Thẩm gia.”

"Ngươi câm miệng cho ta!" Thẩm Thái phó quát lớn: “Ta không có đứa con như ngươi, ngươi đừng gọi ta là cha! Ngươi, vu oan giá họa trung lương, huynh đệ tương tàn, nếu không phải ngươi cùng Lục hoàng tử cấu kết làm bậy, giăng bẫy, thì đại ca ngươi sao lại phải mạo hiểm đến quan ải, cuối cùng bệnh chết giữa trời tuyết!”

"Chiến trường không phụ tử, triều đình không huynh đệ." Thẩm Từ nhìn về phía Thẩm Thái phó, nói: “Là đại ca gài bẫy con trước, chẳng qua con chỉ gậy ông đập lưng ông mà thôi.”

"Hoang đường! Đại ca ngươi chỉ là muốn ngươi đừng dính dáng đến Lục hoàng tử!" Thẩm Thái phó đập mạnh tay xuống bàn thờ, giận dữ: “Lục hoàng tử là hạng người gì, ngươi... ngươi!”

"Cha. Thắng làm vua, thua làm giặc. Bất kể Lục hoàng tử là hạng người gì, hiện tại hắn là kẻ thắng, Thẩm gia chúng ta cũng là người thắng. Cha, cha nên cảm ơn con mới phải." Thẩm Từ đột nhiên ngừng lại, hắn cười một tiếng, tự lẩm bẩm: “Con nói với cha chuyện này làm gì chứ... Cha, đại ca năm xưa rời quan ải là vì chuyện gì, cha là người rõ nhất. Nếu đại ca thật sự thành công, chiếu theo luật pháp triều ta, con sẽ bị yêu trảm. Thế nhưng cha cũng chưa từng khuyên can đại ca giữ lại cho con một con đường sống. Bây giờ gia đình này, còn có thể duy trì thái bình, giữ được thể diện, đã là may mắn lắm rồi.”

Người chết là Thẩm Thi, cho nên bọn họ đều tiếc thương cho Thẩm Thi, bất bình thay cho Thẩm Thi. Nhưng nếu người chết là Thẩm Từ hắn, người đời sẽ chỉ nói hắn tự chuốc lấy, nói hắn tài không bằng người, ca ngợi Thẩm Thi quả nhiên cao minh.

Nghĩ thôi cũng thấy nực cười. Thẩm Từ cảm thấy mình thật sự không cần thiết phải nói những lời này, nhưng hắn vẫn muốn nói ra một chút.

Dường như không nói ra, thì nỗi oán hận đó cứ mãi đè nén trong lòng, khiến hắn không cam tâm.

Thực ra sau khi nói ra, lời trách mắng nhận được chỉ càng nhiều hơn.

"Ngươi... ngươi sao có thể so sánh với đại ca ngươi được!" Thẩm Thái phó cười lạnh một tiếng.

"Quả nhiên, vẫn là câu nói này. Cha, những lời cha mắng con hàng năm chưa bao giờ thay đổi, cha nói chưa chán, con nghe đã nhàm rồi." Thẩm Từ thở dài nhẹ, ánh mắt dừng trên bài vị của Thẩm Thi, cười mỉm chi nói: “Đại ca, ngươi chết rồi, thật nhiều người đang tưởng nhớ ngươi.”

Vết thương trên mu bàn tay hắn đã khô, vết máu trên vạt áo hơi rõ.

Lúc bước ra khỏi từ đường, hạ nhân bên ngoài không một ai dám ngẩng đầu nhìn hắn. Một tiếng gió rít từ phía sau ném tới, dù Thẩm Từ đã hơi tránh đi một chút, vẫn bị nện trúng thái dương. Máu tươi lập tức chảy xuống, tràn vào mắt, trong tích tắc trước mắt một màu đỏ tươi.

"Công tử!" Tiểu Lộ hoảng hốt nói: “Ngài chảy máu rồi!”

"Cha." Thẩm Từ đẩy nhẹ Tiểu Lộ ra, hắn quay đầu nhìn Thẩm Thái phó đang tức giận đùng đùng. Thẩm Thái phó cũng không ngờ thật sự ném trúng Thẩm Từ, sững sờ tại chỗ, sau đó liền nghe Thẩm Từ nói: “Đại cục đã định, cha, con vẫn là người thắng, thắng tất cả mọi người.”

Thẩm Thái phó ngẩn người nhìn thân hình Thẩm Từ hơi lảo đảo rời khỏi nơi này. Một lúc sau, ông ta mới thở dài một hơi thật mạnh, dường như trong thoáng chốc lại già thêm mười tuổi.

Thẩm Từ trở về viện của mình, Tiểu Lộ lẽo đẽo theo sau, có chút sốt ruột vì vết thương của Thẩm Từ, lải nhải bên cạnh: “Công tử, hôm nay ngài chắc chắn là không nên ra ngoài, lần sau ra cửa phải xem hoàng lịch rồi. Ngài xem, tay cũng bị thương, trán cũng bị thương.”

"Hôm nay sao ngươi nhiều lời thế?" Trước mắt Thẩm Từ hơi mờ, bước chân cũng trở nên lâng lâng, cố gắng chống đỡ đi về tiểu viện đã là dùng hết sức lực. Vật ném tới không nhẹ, vừa vặn trúng thái dương, đau đến nỗi hắn run nhẹ lên.

Đúng là sinh thần lễ tuyệt hảo, hai phần sinh thần lễ, đều là thấy máu.

"Công tử, chuyện bên Thái tử điện hạ hay là thôi đi. Mấy hôm trước Lục hoàng tử điện hạ đã..." Tiểu Lộ đang nói thì thấy người trước mặt loạng choạng hai cái, sau đó vịn tường rồi cứ thế ngã xuống. Gã kinh hãi vội lao tới, hô lớn: “Công tử! Công tử! Mau gọi đại phu!”

Trong tư trạch, Sở Huyền Tranh nhìn đám hạ nhân dọn dẹp sạch sẽ đống hỗn độn trên mặt đất. Trong không khí vẫn còn thoảng chút mùi ngọt ngấy của bánh ngọt và vị đắng chát của trà. Mắt y dán vào vết máu hơi chói mắt ở cửa.

Tuy nhiên, hạ nhân cũng rất nhanh đã lau sạch mấy giọt máu này.

Đây là tư trạch của Thẩm Từ, bên trong đều là người do Thẩm Từ sắp xếp. Dù hắn không nói, Sở Huyền Tranh cũng có thể cảm nhận được xung quanh chắc chắn có hộ vệ. Y có phần khâm phục thủ đoạn của Thẩm Từ, lại có thể giấu y ngay dưới mí mắt Lão Lục, mà còn giấu suốt ba năm.

Có điều, cảm giác gần đây người đến thăm dò không ít, chỉ sợ cũng không giấu được nữa.

Y hơi tò mò, một khi Lão Lục biết y ở đây, Thẩm Từ sẽ làm thế nào, là giao y ra, hay là cắn chết không chịu nhả.

Y lại mong Thẩm Từ giao y ra.

Con người Thẩm Từ quá cố chấp, quá bướng bỉnh, quá đa nghi, cũng quá khiến y chán ghét.

Nhưng khi nhìn thấy vết máu nhỏ ở góc cửa, trong lòng y chỉ cảm thấy càng thêm phiền muộn.

Lúc Thẩm Từ tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Vừa tỉnh dậy đã cảm thấy thái dương đau nhói, bên tai nghe loáng thoáng được vài cuộc đối thoại, nhưng nghe không rõ lắm.

"Vết thương của Nhị công tử cần phải dưỡng kỹ, suýt chút nữa là tổn thương đến mắt rồi. Có điều vết thương này hơi sâu, chỉ sợ sẽ để lại sẹo." Đại phu lấy làm tiếc: “Để lão phu kê thêm vài đơn thuốc, Nhị công tử cứ dùng trước, tĩnh dưỡng cho tốt.”

"Đa tạ đại phu." Tiểu Lộ nói.

Nghe tiếng người đi xa dần, Thẩm Từ từ từ mở mắt. Hắn đưa tay sờ lên trán mình, quả nhiên đã được băng bó lại. Vết thương có lẽ sâu hơn hắn nghĩ, nhưng cũng không sao, dù sao thì hắn vốn đã chán ghét gương mặt giống hệt Thẩm Thi này.

Mỗi lần Sở Huyền Tranh nhìn hắn, đều như thể đang nhìn xuyên qua hắn để thấy một người khác. Ánh mắt đó, Thẩm Từ nghĩ đến đã thấy buồn nôn.

Bây giờ trên mặt có sẹo cũng tốt, như vậy cũng tốt.

"Công tử! Ngài tỉnh rồi!" Tiểu Lộ tiễn đại phu về, lập tức thấy Thẩm Từ đã khoác áo ngoài xuống giường đi lại, sợ hãi vội vàng chạy tới đỡ, nói: “Công tử, đại phu nói vết thương của ngài hơi sâu, mấy ngày gần đây có thể sẽ hơi choáng váng. Nếu lệch đi một chút thôi là đã trúng vào mắt rồi! Lão gia sao lại ra tay nặng như vậy, ngài cũng là con trai của ông ấy mà...”

"Không sao." Thẩm Từ ngồi xuống ghế, hắn nói: “Ta ngủ bao lâu rồi?”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play