Ngụy Thậm dừng động tác ném phi tiêu.
“Ai? Trình Ý Ninh?”
Thấy Ngụy Hâm gật đầu, Ngụy Thậm "hừ" một tiếng.
“Mẹ cô ta chỉ sinh cô ta một cái tai họa thôi.”
Trả lời xong, một phi tiêu tiếp tục bay về phía trước, chính xác rơi vào mục tiêu.
Tấm bảng giấy có ba chữ Trình Ý Ninh viết bằng bút lông trên tường đã chi chít lỗ.
Ngụy Hâm "chậc" một tiếng, nhắc nhở:
“Cậu nên thay một tấm bảng mới rồi.”
Điện thoại đang bật loa ngoài, Đàm Từ nghe rõ mồn một câu trả lời của Ngụy Thậm.
"Tổng giám đốc Ngụy, tôi và Tổng giám đốc hôm nay ở công trường gặp một cô gái trông giống hệt Trình Ý Ninh như đúc." – trợ lý Nghiêm nói.
Ngụy Thậm chẳng mấy để tâm, hỏi bâng quơ: “Giống cô ta thời kỳ nào? Giống bây giờ hay giống lúc chưa phẫu thuật thẩm mỹ?”
"Giống trước khi phẫu thuật thẩm mỹ." – Đàm Từ nhìn tấm ảnh trong tay.
Gia đình họ Trình không mất một đứa con, vậy chứng tỏ đây chỉ là một sự trùng hợp, một sự trùng hợp mà hai người lại giống nhau đến kinh ngạc.
“Gặp phải người như vậy thì coi như xui xẻo. Giống ai không giống, lại giống y đúc cái kẻ xúi quẩy ấy.” Ngụy Thậm cười khẩy, “Nếu là tôi, thà hủy luôn cái mặt ấy đi còn hơn.”
Lời này chứa đầy tư thù cá nhân, trợ lý Nghiêm thầm nghĩ: “Nói thật lòng, một khuôn mặt đẹp như vậy, ai mà nỡ cào nát chứ?”
Vu Âm thì sao?
Ăn xong, cô ôm tấm bảng giấy ngồi lại chỗ cũ.
Ở đây người ra kẻ vào tấp nập, nhưng đều là công nhân làm việc ở công trường.
Họ đi ngang qua Vu Âm, bị vẻ ngoài của cô thu hút nên nhìn thêm một cái. Sau đó, nhìn thấy chữ trên tấm bảng, họ chửi một câu "đồ thần kinh" rồi lại đi qua trước mặt Vu Âm.
Không ngoài dự đoán, lại là một ngày không "mở hàng" được.
Khoảng chín giờ tối, quán ăn nhỏ này chỉ có ba, năm nhóm công nhân đang nhâm nhi chút rượu nói chuyện phiếm.
Lúc họ tan ca thì Vu Âm ngồi ở đây, lúc họ đến ăn khuya thì Vu Âm vẫn ở đây.
Vương Đại Lợi đã làm việc ở công trường này hơn một năm, quen với ông chủ quán ăn nên gọi ông chủ lại hỏi:
“Cô gái kia sao vậy? Muộn thế này còn chưa về nhà? Muộn hơn nữa, ở đây sẽ chẳng còn ai đâu, một thân một mình nguy hiểm lắm.”
“Tôi cũng không rõ nữa, sáng đã cầm tấm bảng ngồi ở đây rồi, nói là có thể xem bói xem tướng cho người khác, hình như cũng không có tiền ăn cơm. Buổi chiều còn xem tướng cho một ông chủ để đổi lấy một bữa trưa.”
Ông chủ quán gãi đầu.
“Cô bé này đúng là đầu heo, người ta mời cô ấy ăn cơm mà cô ấy không biết nói lời hay ý đẹp gì cho người ta, cứ nhất định phải nói người ta hôm nay có đại kiếp.”
Vương Đại Lợi là người mềm lòng, vừa nghe là không có tiền ăn cơm, liền bỏ đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài.
"Cô gái à, ở đây toàn công trường, người qua lại rất tạp nham, trời tối rồi, một mình cô ở đây không an toàn đâu." – Vương Đại Lợi khuyên.
“Có phải cãi nhau với người nhà nên bỏ nhà đi không? Dù có giận dỗi gì với người nhà, an toàn của bản thân là quan trọng nhất, mau về nhà đi.”
Vương Đại Lợi vừa nói vừa móc túi, nói:
“Chú có hai trăm tệ này, cháu cầm lấy bắt xe về nhà, rồi mua chút đồ ăn thức uống. Mấy đừa trẻ bây giờ chẳng phải thích uống trà sữa nhất sao? Trên mạng toàn nói không có gì mà một ly trà sữa nào không giải quyết được, cháu về mua một cốc để vui vẻ hơn nhé.”
Đối với người thiện tâm, Vu Âm rất kiên nhẫn. Cô quay đầu lại mỉm cười với Vương Đại Lợi, lắc đầu, giải thích:
“Cháu sống gần đây thôi.”
Vương Đại Lợi gãi đầu:
“Thật sao? Chú sống ở khu này mấy năm rồi, sao trước đây chưa từng gặp cháu? Mới chuyển đến mấy ngày nay sao?”
Vu Âm nghĩ nghĩ, gật đầu.
Nói vậy cũng không sai, đúng là mới đến mấy ngày nay.
“Thảo nào thấy cháu lạ mặt.”
Vương Đại Lợi cũng không rút tiền về, trực tiếp nhét tiền vào tay Vu Âm.
“Cầm tiền đi mua chút đồ ăn ngon, rồi về nhà sớm đi. Nhìn cháu thế này có phải vẫn đang học cấp ba không? Về nhà muộn quá, bố mẹ sẽ lo lắng đấy.”
Vu Âm vốn định trả tiền lại, nhưng vừa ngẩng đầu, đúng lúc một chiếc xe nhỏ đi qua, đèn xe chiếu vào mặt Vương Đại Lợi.
Vu Âm lúc này mới nhìn rõ khuôn mặt Vương Đại Lợi.
Nhưng cũng chính vì cái nhìn này, Vu Âm nhíu mày, nghĩ một lát, liền nắm chặt tiền trong tay.
"Chú à, cháu nhận hai trăm tệ này coi như tiền cháu xem bói cho chú, tính là giá khai trương." – Vu Âm nói.
“Nếu tiện, xin chú cho cháu biết ngày sinh tháng đẻ bát tự của chú. Cháu từ tướng mặt chú nhìn ra một vài điều cần kết hợp với bát tự để tính toán.”
Vương Đại Lợi cười, coi như đang dỗ trẻ con, gật đầu:
“Vậy xem xong quẻ này của chú về nhà ngay nhé, ngày mai còn phải đi học đúng không?”
Khuyên xong câu này, Vương Đại Lợi mới nói ra ngày sinh tháng đẻ bát tự của mình.
Vương Đại Lợi cũng rất hứng thú, vừa nãy nghe ông chủ quán ăn nói cô bé này không biết chọn lời hay ý đẹp mà nói, ông còn muốn biết cô bé này sẽ nói gì với ông.
Chỉ thấy cô gái trẻ tuổi này bấm đốt ngón tay tính toán, đôi môi khẽ mấp máy không biết đang lẩm bẩm điều gì, đột nhiên lại ngẩng đầu nhìn ông một cái, rồi sau đó nhíu chặt mày.
“Chú, từ bát tự của chú có thể thấy chú sinh ra ở miền Bắc, gia đình có sáu anh chị em. Chú có anh chị trên, em út dưới, chú là người con thứ tư, trong nhà không được bố mẹ coi trọng, lúc nhỏ từng bị gửi đi. Sau đó nhà bố mẹ nuôi có con ruột nên lại gửi chú về nhà bố mẹ đẻ.”
Vương Đại Lợi đầy mặt ngạc nhiên, vậy mà đúng hết!
“Bát tự của chú là người kết hôn muộn, hơn nữa hôn nhân không thuận lợi, con cái không đông đúc. Hiện tại chú hẳn đã ly hôn nhiều năm, và dưới gối chỉ có một cô con gái, năm nay mới năm tuổi, đang được nuôi ở nhà cũ phía Bắc.”
Ông chủ quán ăn đi ra hóng chuyện nghe được toàn bộ, cười một tiếng:
“Vương Đại Lợi, chuyện của anh thì công nhân làm cùng anh đều biết mà. Cô bé này có phải nghe hàng xóm của anh kể chuyện rồi ở đây dỗ anh không?”
Vu Âm không để ý ông chủ quán ăn, tiếp tục nói chuyện với Vương Đại Lợi.
Lần này giọng điệu cô trở nên rất nghiêm túc, thậm chí mang theo ngữ khí ra lệnh.
“Bây giờ chú lập tức gọi điện thoại cho bố mẹ ở nhà cũ, bảo họ bây giờ ra ngoài tìm con gái chú ngay, tìm ở những nơi có nước!”
Thấy Vương Đại Lợi vẫn còn ngây người ra đó, giọng Vu Âm nặng hơn:
“Còn ngây ra đó làm gì! Phải nhanh lên! Muộn rồi thì không kịp nữa đâu! Cháu vừa xem tướng mặt chú, cung trai gái trên mặt chú có vết máu mới, đây là điềm đại hung. Dựa vào bát tự của chú mà tính, chú có mệnh mất con gái!”
Chuyện liên quan đến con gái, Vương Đại Lợi lập tức hoảng loạn, bận rộn lấy điện thoại ra gọi về nhà cũ.
Không biết bố mẹ Vương Đại Lợi đang làm gì, Vương Đại Lợi gọi liên tục mấy cuộc mà không ai nghe máy. Ông chủ quán ăn nhìn thấy cũng sốt ruột theo.
“Cái này rốt cuộc là thật hay giả đây! Ôi trời, tôi sốt ruột chết mất! Vương Đại Lợi, anh mau gọi điện thoại cho hàng xóm ở nhà cũ của anh, nhờ hàng xóm giúp anh tìm!”
Ông chủ quán ăn đưa ra ý kiến. Khi Vương Đại Lợi đang tìm số điện thoại hàng xóm ở nhà cũ, ông chủ quán ăn quay đầu nhìn Vu Âm, nhưng lại phát hiện ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Vương Đại Lợi.
May mắn thay, lần này Vương Đại Lợi đã gọi được cho hàng xóm.
“Ông hai ơi, bố mẹ tôi điện thoại đều không gọi được, ở đây có người xem bói cho tôi, nói con gái tôi tối nay sẽ gặp chuyện lớn, làm phiền ông giúp tôi xem con gái tôi có ở nhà không.”