Chương 1: Tiệm thú cưng Phúc Lai
“Nói như thế nào nhỉ… tiệm này cũng tồi tàn quá đi.”
Hồng Hoa, 22 tuổi, nữ, sinh viên đại học năm tư, đang đứng trước một cửa tiệm bình thường thở dài.
Cô quay lại nhìn số nhà, dúng là số nhà này, sau đó lại nhìn biển hiệu cửa hàng và xác nhận tên. Cô biết không đến sai địa điểm.
Cửa hàng có một tấm biển khá cũ với năm chữ lớn được viết trên đó: Tiệm thú cưng Phúc Lai.
Mặc dù cái tên nghe có vẻ may mắn, nhưng bên trong cửa hàng này trông như thể đã bị cướp phá: một vài tờ giấy vụn nằm rải rác trên bàn, một vài đồ lặt vặt, một vài chiếc lồng sắt nhỏ rách nát nằm rải rác trên khoảng đất trống bên trái cửa hàng, bên phải là một chiếc tủ cũng trống rỗng.
Mặt trên tủ có vài túi thức ăn và một số đồ lặt vặt vứt trên đó. Những thứ lộn xộn này không hề cải thiện được môi trường trong cửa hàng mà ngược lại còn khiến cửa hàng thêm đìu hiu.
Trong tiệm còn có mấy cái lồng sắt lớn, nhốt nhiều loài chim bên trong. Tất cả chúng rõ ràng nhìn qua là bị bệnh, bộ lông bẩn thỉu và lởm chởm, đôi mắt sụp xuống và tinh thần uể oải. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết chúng đang bị bệnh.
Đây chính là nguồn cơn khiến cô thở dài.
Hồng Hoa im lặng hồi lâu, bất đắc dĩ lẩm bẩm: "Đây là cái gọi là 'cửa hàng có thể hơi bừa bộn' à?"
Đồ vật lộn xộn thì không thành vấn đề, nhưng cô phải làm gì với mấy lồng chim bị bệnh đây? Cô cũng không phải là bác sĩ thú y và không có ý định mở tiệm thú cưng.
Đúng vậy, Hồng Hoa là một sinh viên đại học, không hề liên quan gì đến tiệm thú cưng này. Cô đến cửa hàng này chỉ với một mục đích duy nhất: lấy lại cửa hàng này.
Cửa hàng này được cha mẹ cô mua từ khi họ còn trẻ, sau khi cha mẹ cô qua đời thì quyền sở hữu được chuyển cho cô. Vào thời điểm đó, cửa hàng đã được một người họ hàng của cô thuê để kinh doanh. Mặc dù gia đình cô có một số thay đổi nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cho thuê cửa hàng.
Hợp đồng thuê cửa hàng ban đầu có thời hạn nhưng vì một số lý do nên đã trả lại sớm. Hôm nay cô quay lại để kiểm tra cửa hàng, nhưng không ngờ lại thấy tình huống như thế này.
Cô đã chuẩn bị tinh thần là cửa hàng sẽ hơi bừa bộn một chút, nhưng một đàn chim thú cưng sao? Một đàn chim thú cưng bị bệnh? Cô nên làm gì bây giờ???
Có lẽ đây chính là lý do khiến người họ hàng đó muốn chấm dứt hợp đồng thuê cửa hàng sớm. Thấy việc kinh doanh không được tốt nên đã nghĩ đến chuyện đóng cửa hàng. Vốn dĩ hôm nay đối phương phải ở đây với cô để trả mặt bằng, nhưng vì trong nhà đột nhiên xảy ra chuyện nên một mình cô đến cửa hàng xem thử.
Đối với cô, việc lấy lại cửa hàng không hẳn là điều tệ hại. Ngôi nhà cũ ở quê cô đã được bán từ lâu, trong thời kỳ thất nghiệp này, sống trong cửa hàng cũng là một lựa chọn tốt. Tất nhiên, trước đó, điều quan trọng là phải quản lý tốt cửa hàng này.
Sau khi quyết định, Hồng Hoa lấy điện thoại di động ra gọi cho người họ hàng thuê cửa hàng, định xác nhận lại chuyện liên quan đến đám chim chóc này.
Sau khi thông máy, vài câu nói qua lại đơn giản đã cho cô câu trả lời: chủ cửa hàng thực sự không muốn nuôi những con chim này nữa.
“Ôi, Tiểu Hoa, cháu không biết đâu, mấy tháng nay không biết làm sao, mấy con chim này liên tiếp bị bệnh... À, cháu đừng lo, đây không phải là bệnh dịch chim đâu, không phải là bệnh truyền nhiễm. Chỉ là khiến người ta làm ăn không tốt. Những con chim tốt đã được bán cho nhà khác với giá rẻ rồi. Không ai muốn mua những con bị bệnh, lừa khách hàng cũng không tốt, đúng không? Nếu chúng ta trực tiếp vứt bỏ, chúng chắc chắn sẽ không sống được. Chú Trương ta đây nuôi chim nhiều năm như vậy cũng không nỡ... Cháu có thể giúp chú chăm sóc chúng không?”
Hồng Hoa cũng không thể thấy ác cảm với quyết định của đối phương được. Chú ấy cũng phải kiếm sống, không thể nào tốn thời gian ở đây chỉ vì mấy con chim bị bệnh. Không vứt chúng đi đã khá tốt bụng rồi.
“Cháu biết rồi, chuyện này không vấn đề gì, cháu sẽ chăm sóc bọn chúng.”
“Cảm ơn, Tiểu Hoa. Thức ăn ở trên tủ, nước cũng có thuốc rồi. Chúng ta đành xem chúng có sống được không. Ngày mai chú sẽ tới bàn gi.ao hợp đồng cho thuê với cháu.”
“Không sao đâu chú Trương. Chú có việc gì ở nhà thì cứ lo trước đi. Ở đây không vội đâu...”
Sau vài câu xã giao, Hồng Hoa cúp điện thoại và nhìn những chú chim trong lồng.
Không có nhiều loại chim cảnh ở Trung Quốc và những loài chim này rất dễ nhận biết: hai lồng vẹt đuôi dài và một lồng vẹt xám Úc.
Hai lồng nuôi chim vẹt được phân chia theo độ tuổi. Một lồng có con chim rõ ràng nhỏ hơn và trông không giống chim trưởng thành. Hai lồng kia có hơn hai mươi con. Lồng của con vẹt xám Úc trống trải hơn nhiều, chỉ có hai con vẹt đứng riêng lẻ trong chiếc lồng lớn, khiến cho chiếc lồng trông rất trống trải.
Hồng Hoa nhìn kỹ con chim trong lồng. Con chim trong lồng nhìn lại cô với vẻ tội nghiệp, thỉnh thoảng lại kêu lên những tiếng thảm thiết, rất đáng thương.
Nhìn thấy cảnh này, Hồng Hoa thấy hơi bối rối. Cô yêu thích động vật và tát nhiên muốn cứu những chú chim này, nhưng cô chưa bao giờ nuôi thú cưng và không có kiến thức y khoa nên có tâm mà không có sức. Còn về bệnh viện thú cưng thì khỏi nói, chú cô đã hỏi rồi, bác sĩ ở đó không biết cách điều trị cho vẹt.
Tệ hơn nữa, dựa trên kinh nghiệm nuôi chim trực tuyến của cô, việc cho chim bị bệnh uống thuốc không hề đơn giản: những con chim này quá nhỏ và nếu liều lượng thuốc không phù hợp, hậu quả sẽ rất thảm khốc. Hơn nữa, cô không thể biết được những con chim mắc bệnh gì, nên việc cho chúng uống thuốc bừa bãi sẽ còn nguy hiểm hơn nữa.
Cô cũng nghe nói những con chim này đã bị bệnh nhiều ngày rồi. Nếu thuốc có hiệu quả thì chúng đã khỏi từ lâu rồi.
Những suy nghĩ này khiến Hồng Hoa càng đau đầu hơn. Người họ hàng của cô không muốn nhìn thấy những con chim này chết trước mặt mình nên đã bỏ chạy trước, nhưng cô cũng không muốn vậy mà!