Đạt được bản vẽ cưa điện, vậy là tốt rồi, có thể bắt tay vào làm việc nhiều hơn.
Thành công chế tạo được cưa điện, Thẩm Giác cầm lấy nó, đứng trước một cây đại thụ, nở nụ cười.
"Tiểu dạng, xem ta bắt ngươi thế nào đây."
Cô kéo dây khởi động, cưa điện gầm rú lên.
Ong ong ong!
Trước mặt là cây đại thụ cứng rắn chậm rãi bị cưa điện cắt xuyên từ đầu này sang đầu kia, chỉ mất 5 phút.
Chỉ một cú chạm nhẹ, cây đại thụ liền bị phân giải.
“Phân giải cây cao to, đạt được 20 vật liệu gỗ cây cao to, 1 phần nhựa cây cao to.”
Vật liệu gỗ thu được từ cây cao to này cứng cáp hơn nhiều so với loại nhặt từ rương gỗ, thích hợp để chế tạo. Hơn nữa, nơi này dường như là vùng tài nguyên có thể tái sinh – sau khi cô rời đi, hòn đảo này sẽ phục hồi lại như ban đầu.
Thẩm Giác dự tính sẽ chặt đủ số lượng gỗ cần thiết tại đây rồi mới đi thăm dò nơi khác. Do thời gian có hạn – chỉ vỏn vẹn 24 giờ – nên cô không định nghỉ ngơi. Cô muốn tận dụng tối đa thời gian để khám phá hòn đảo nhỏ này.
Hiện tại là 9 giờ 30 sáng. Mục tiêu là thu thập 1000 đơn vị vật liệu gỗ, chỉ cần bốn lần nửa giờ là đủ.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, đến 2 giờ chiều, Thẩm Giác chặt xong cây cuối cùng.
“Phân giải cây cao to, ngài đã đạt được 50 vật liệu gỗ cây cao to, nhựa cây một phần.”
“Tiến độ thu hoạch cây cao to: 30%. Đạt được thành tựu cá nhân: Sơ cấp đốn củi công. Phần thưởng: 1 điểm thuộc tính.”
Đã đến giờ. Vì số lượng vật liệu mỗi cây cho ra dao động, nên tổng số gỗ cô thu được đã vượt chỉ tiêu, đạt đến hơn 3000 đơn vị.
Tốt rồi! Khi quay về, cô có thể nâng cấp sân nhà lên một cấp, thay bằng loại gỗ chắc chắn hơn để phòng chống hư hại.
Còn phần thành tựu kia, đúng là một niềm vui bất ngờ. Cô lập tức cộng điểm thuộc tính đó vào thể chất.
Sau đó, cô thu lại cưa điện, lấy ra gậy dò đường và đoản đao.
Tiếp tục tiến bước. Thời gian không đợi ai. Khai quật càng sớm, trốn đi càng sớm.
Thẩm Giác luôn cảm thấy nơi này không quá an toàn. Nhưng có lẽ nhờ chỉ số may mắn cao, cô vẫn chưa gặp nguy hiểm gì nghiêm trọng.
Rời khỏi rừng cây cao to, cô đi đến một khe núi.
Cửa động khe núi bị dây leo che kín. Nếu chỉ đi ngang qua mà không chú ý, thật khó phát hiện ra.
Thẩm Giác chỉ phát hiện nơi này nhờ lúc dò đường bằng gậy gỗ, vô tình xuyên qua.
Cô không ngờ sẽ gặp được thứ như vậy, nhưng đã đến thì sao có thể không vào xem thử?
Tiến vào bên trong, cô thấy nhiều loại thực vật lạ mà mình chưa từng gặp.
Đi sâu thêm một chút, trước mắt là cả một vườn cây ăn quả, quả chín tím mọng treo đầy cành.
Có thể ăn được không?
Thẩm Giác không dám chắc. Trong môi trường hoang dã, đặc biệt là trên đảo, nhiều loại thực vật có độc. Khi chưa đảm bảo an toàn, tốt nhất là không đụng vào.
Cô là con người, con người sẽ có lúc phán đoán sai. Một sơn cốc lớn như vậy, cây quả mọc khắp nơi, nhìn thế nào cũng thấy kỳ lạ.
Cô hi vọng loại cây này không có độc. Vừa định chặt một cây để kiểm tra, thì từ trên cây, một quả màu tím rơi xuống trúng đầu cô.
Ngẩng đầu nhìn lên, trên cây là một con sóc lông xám trắng, có vẻ ngây thơ, chất phác. Quả tím vừa rồi là do nó ném.
Có vẻ nó nhận ra ý đồ của cô muốn chặt cây, nên mới cố ý ra mặt ngăn cản.
Con sóc lại ném tiếp một quả xuống, lần này rơi trúng chân cô.
Thẩm Giác ngồi xuống nhặt lên hai quả đó. Ngay lập tức, thông tin về quả hiển thị: Tử Lạc Quả, có tác dụng giải khát. Còn tác dụng nào khác thì chưa rõ.
Biết đây là loại quả hữu ích, cô muốn hái thêm. Nhưng bản thân cô không biết leo cây, vậy phải làm sao?
Nhìn sóc con nhảy nhót trên cành, Thẩm Giác bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo. Không biết nó có hiểu lời cô nói không. Nếu hiểu, thì có thể thương lượng.
– “Này, ngươi nghe hiểu được không? Nếu hiểu, thì ném thêm một quả nữa.”
Thẩm Giác không quá kỳ vọng, nhưng con sóc thật sự ném thêm một quả.
– “Sóc con, ngươi có thể hái giúp ta tất cả quả trên cây không? Đổi lại, ta sẽ cho ngươi rất nhiều tùng quả, được không?”
Con sóc nghiêng đầu, như đang suy nghĩ xem cô có đang lừa nó hay không.
Nó hái thêm một quả, nhưng ôm trong ngực, không chịu buông.
Thẩm Giác hiểu ý, liền lấy ra một giỏ đầy tùng quả: “Chỉ cần ngươi hái hết quả tử trên cây, tất cả chỗ này sẽ là của ngươi.”
Con sóc lập tức sáng mắt, nhìn chằm chằm vào giỏ tùng quả, rõ ràng là nhận ra.
Thẩm Giác bật cười: “Nếu đồng ý, gật đầu đi. Ta sẽ đặt giỏ dưới gốc cây.”
Con sóc thông minh gật đầu lia lịa, sau đó lập tức lao vào hái quả.
Thẩm Giác cũng lấy thêm một giỏ rỗng, phối hợp với sóc con: nó hái, cô nhặt.
Sau một lúc, có lẽ cảm thấy cô quá chậm, con sóc bắt đầu trực tiếp ném quả tử vào giỏ của cô. Quả nào cũng ném trúng chính giữa.
Hay lắm!
À không, suýt hiểu nhầm. Thẩm Giác kiểm tra lại, thấy quả tử vỏ khá cứng, có thể chịu được va đập.
Lúc này, cô nằm dài trên ghế nghỉ, gặm dưa hấu, để sóc con làm việc cho mình. Thật quá sung sướng.
Sóc con trên cây nhảy qua nhảy lại cực kỳ nhanh, chỉ một lúc giỏ đã đầy.
Nó bỗng dừng lại, nghiêng đầu nhìn Thẩm Giác đang nằm một chỗ không nhúc nhích, tưởng rằng cô đã… chết.
Ngay sau đó, một quả tử bay xuống nện trúng đầu cô.
– “Ái da, đứa nào không có mắt đánh ta vậy?”
Cô tỉnh táo lại, nhìn quanh chỉ thấy một quả nằm kế bên, và trên cây là sóc con đang ôm quả chuẩn bị ném tiếp.
Thẩm Giác cảm thấy có chút đau. Con sóc này quá thông minh rồi, chẳng lẽ sắp thành tinh?
Nghĩ kỹ thì cũng có khả năng. Với hệ thống của trò chơi này, không chừng sau còn xuất hiện những loài động vật kỳ quái hơn.
Trước mắt thì con sóc này vẫn còn trong giới hạn "bình thường", chưa rõ về trí tuệ lắm. Về sức chiến đấu thì cô chưa muốn thử.
Sóc con trên cây kêu lên một tiếng: “Không chết à? Làm hết hồn!”
Rồi lại tiếp tục hái quả. Thẩm Giác sau trò vui vừa rồi cũng không còn buồn ngủ, đứng dậy đi dạo quanh vườn.
Vườn quả này, nếu sóc con có thể sống an toàn ở đây, hẳn là không nguy hiểm.
Chi bằng đi loanh quanh, biết đâu phát hiện được thứ tốt.
Vì sao không chặt cây nữa? Vì để phân giải được vật liệu gỗ, cô phải chạm tay vào cây. Còn quả tử thì nhiều quá, đi sờ từng quả thì đến bao giờ?
Gặp được sóc con thông minh thế này đúng là quá may mắn, chỉ số may mắn của cô không uổng phí.
Đi được một đoạn, cô bỗng thấy phía trước có một chiếc rương tỏa ánh sáng vàng.
Trên rương có dòng chữ nhỏ:
“Nơi này có thư khế ước thú cưng. Lấy được nó, hãy bắt đầu hành trình thú cưng của bạn.”
Tốt quá rồi!
Đúng là nghĩ gì được nấy. Thẩm Giác mở rương, lấy được khế ước thư.
Giờ thư đã có trong tay, chỉ còn thiếu thú cưng nữa thôi.
Một hồi trống vang lên trong lòng – tinh thần hăng hái, tiếp tục tìm kiếm, biết đâu sẽ gặp được đối tượng có thể ký khế ước…