Chu Giang nhìn bộ đàm, không còn động tĩnh nữa, Tịch Thanh đã tắt bộ đàm hoặc vứt đi rồi.
Dù là trường hợp nào, cũng khác với dự đoán ban đầu của Chu Giang.
Cốt truyện và NPC đột nhiên thay đổi, báo hiệu nguy hiểm, nhưng cũng mang lại sự kích thích.
Âm thanh cuối cùng Tịch Thanh để lại trong bộ đàm là nói dối váy bị ướt, lừa kẻ sát nhân trong nhà gỗ rằng mình là phụ nữ.
Trong mưa, Chu Giang một tay xoay khẩu súng ngắn, rất tốt, tiểu thiếu gia nhà họ Tịch lỗ mãng kia vì muốn tự bảo vệ mình, lại thông minh đúng thời khắc mấu chốt.
Chu Giang hơi nghiêng đầu, đầu lưỡi chạm vào má, nheo mắt nhìn chằm chằm căn nhà gỗ cách đó không xa, sau đó nghiến răng ken két.
Sau khi Tịch Thanh đi vào vẫn chưa ra.
Đêm đen, trời mưa, tiếng mưa rơi trên lá cây xung quanh kêu lách tách, Chu Giang nhếch môi, giải khuây thời gian nhàm chán, tự nhiên cười một tiếng.
Biểu hiện của Tịch Thanh còn thú vị hơn hắn tưởng.
Hắn bảo Tịch Thanh cởi giày đi vào, có lẽ đúng ý của boss màn chơi trong nhà gỗ, biết đâu con quái vật đó lại là kẻ nghiện chân.
Dù sao thì bàn chân của tiểu thiếu gia cũng khá đẹp.
Đáng tiếc Tịch Thanh đã để bộ đàm sang một bên, Chu Giang không thể trêu chọc Tịch Thanh, không thể nhìn thấy vẻ mặt uất ức nhưng ẩn nhẫn của Tịch Thanh.
Chu Giang nhìn đồng hồ, "ừm" một tiếng.
Tịch Thanh giả gái vào trong, nếu tên đó dùng sức cưỡng bức chắc chắn sẽ phát hiện ra sự thật.
Nhiều nhất sẽ không quá hai mươi phút.
Nhưng thời gian trôi qua từng chút một, nhà gỗ vẫn không có động tĩnh gì, Chu Giang trong lòng nghi hoặc, sau đó cười khẩy một tiếng.
Tự giễu nói: "Khoan đã, tên đó không phải thật sự là phụ nữ đấy chứ?"
Lúc này, trong lò sưởi của căn nhà gỗ, củi kêu lách tách.
Người đàn ông thêm củi vào, lửa bùng lên lớn hơn, nhiệt độ trong phòng tăng lên.
Tịch Thanh dùng áo khoác quấn chặt lấy mình, chiếc áo khoác này không đủ rộng, ít nhất không giống kích thước của người đàn ông trước mặt, may mắn là miễn cưỡng đủ dùng.
Cậu run rẩy vì lạnh, lại sợ đối phương nhận ra mình không phải phụ nữ.
La Phù im lặng ngồi một bên, đột nhiên mở miệng hỏi: "Giày của cô cũng bị đám người đó làm rơi sao?"
Gã nhìn chằm chằm đôi chân của Tịch Thanh đặt trên tấm gỗ, có lẽ vì quá lạnh, hoặc có lẽ do ngâm nước mưa, sau khi sưởi ấm, các ngón chân chuyển sang màu đỏ bất thường.
Người đàn ông không che giấu tầm nhìn, Tịch Thanh ngượng ngùng rụt chân lại phía sau, nhẹ nhàng so chúng lại với nhau, trông rất đáng thương.
Tịch Thanh nói với gã: "Tên biến thái đó đã lấy đôi giày của tôi."
Đồng thời bổ sung: "Tôi không muốn làm bẩn nhà của ngài, nên khi vào cửa, tôi đã cởi tất ra, nó quá bẩn."
Tất dính bùn đất, đi vào sẽ làm bẩn sàn nhà.
Tịch Thanh trước khi vào cửa đã quan sát căn nhà dưới ánh đèn dầu mờ ảo, tuy cũ kỹ nhưng không có nhiều bụi bẩn, trong phòng cũng chỉ hơi cũ kỹ, mọi thứ đều chứng tỏ ngài La Phù đây khá sạch sẽ.
Sạch sẽ và bẩn thỉu, không ít tác phẩm điện ảnh đề cập đến điểm này.
Lỡ như làm bẩn sàn nhà lại là một trong những "quy tắc tử vong" thì sao?
Người đàn ông dừng lại một chút, đột nhiên cười một tiếng, giọng điệu thoải mái hơn, trầm giọng nói: "Cô là một cô bé thích sạch sẽ."
"Cô không giống cha cô, ông ấy không đẹp, cô thì khác."
Tịch Thanh mím môi, cúi đầu, khẽ trả lời: "Tôi giống mẹ tôi hơn."
Ở trong nhà, Tịch Thanh tạm thời không có ý định bỏ trốn.
Trong căn nhà gỗ này không có phòng riêng biệt, tất cả các khu vực đều nằm trong một không gian, boss của màn chơi đột nhiên ra tay, cậu không thể chạy thoát.
Hơn nữa, bên ngoài còn có Chu Giang đang rình rập.
Người đàn ông hỏi: "Kẻ truy đuổi cô có ở gần đây không?"
Tịch Thanh nói dối: "Tôi không biết hắn đi đâu, tôi theo vị trí cha tôi nói mà đến đây, nửa đường tôi và người hướng dẫn đi lạc, còn bọn họ đột nhiên xuất hiện... Tôi không biết họ là ai, có thể là kẻ thù của cha tôi và ngài, hoặc có thể là kẻ háo sắc có ý đồ xấu..."
Lý do mà Tịch Thanh đưa ra dù là loại nào, cũng đều động chạm đến lợi ích của ngài La Phù.
Dù là trả thù, hay thèm muốn cơ thể "người vợ" tương lai của hắn.
Người đàn ông đứng dậy, chuẩn bị cầm súng săn ra ngoài tiêu diệt nguy hiểm.
Tịch Thanh kéo vạt áo khoác của gã, nhẹ nhàng nắm chặt, ngẩng đầu lên, khẽ nói: "Tôi rất sợ, ngài có thể ở bên tôi không?"
Môi Tịch Thanh run rẩy, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là một bộ dạng bị dọa sợ.
Người đàn ông cúi xuống nhìn cậu.
Vừa nãy Tịch Thanh vẫn không nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông, tóc mái che khuất đôi mắt, râu ngắn dưới cằm che đi nửa dưới khuôn mặt.
Cho đến lúc này, khi người đàn ông cúi đầu xuống.
Tịch Thanh nhìn thấy, đó là một đôi mắt trẻ trung, chưa đủ trưởng thành để che giấu mọi cảm xúc.
Gã thắc mắc Tịch Thanh đang làm gì.
Sau đó, gã phản ứng lại.
Để một "cô bé" đang sợ hãi ở một mình trong căn nhà gỗ trong rừng quả thật không thích hợp.
Tịch Thanh hơi choáng váng, sợ gã thật sự đi ra ngoài, liền cầu xin: "Làm ơn đi mà."
"Tôi muốn tắm rửa, quần áo bên trong của tôi đều ướt hết rồi, ngài có thể tìm cho tôi một bộ quần áo sạch sẽ không? Tôi còn muốn ngủ, tôi thật sự rất buồn ngủ."
Yêu cầu của Tịch Thanh không hề quá đáng. Khi một người không thể đồng ý với một đề nghị nào đó, nhưng vẫn muốn giúp đỡ, thì tốt nhất là nên đưa ra thêm vài lựa chọn khác.
Ít nhất, đối phương có thể chọn một trong số đó.
Tìm một bộ quần áo khô cho Tịch Thanh, dễ hơn nhiều so với việc đi vào rừng đêm tìm một kẻ địch đang ẩn nấp trong bóng tối.
Tịch Thanh sau khi nhận quần áo, lại nhận được một chiếc chăn bông, trên chiếc chăn bông ngả vàng có vài vệt màu nâu sẫm đã khô, khi ấn ngón tay vào chà xát, phát hiện đầu ngón tay dính một ít sợi bông và bột màu nâu.
Môi trường mờ tối, Tịch Thanh nhìn kỹ, vẫn không thể xác định đây là cái gì.
May mắn là chăn bông ngoài mùi ẩm ướt thường thấy trong rừng, không có mùi lạ nào khác.
Để che giấu giới tính, Tịch Thanh chỉ có thể chui vào trong chăn, cố tình trốn trong đó để thay quần áo.
Quần áo hơi rộng, là một bộ đồ công nhân màu tối thô và rộng, quần hơi dài, Tịch Thanh phải cuốn mấy vòng.
Khi cậu thay xong, đối phương đứng trước bếp nhìn vào nồi, nước đã nóng.
Nhưng Tịch Thanh nói vừa nãy chỉ là kế hoãn binh, cũng không dám thật sự đi tắm, giả vờ ngượng ngùng đợi đối phương nằm lên chiếc giường gỗ, dập tắt lửa lò sưởi, khi trong phòng chỉ còn ánh sáng ở đầu giường, cậu mới đi lấy nước rửa mặt.
Trong phòng, người đàn ông quay lưng lại với Tịch Thanh, nghe tiếng đối phương vắt khô khăn, thỉnh thoảng phát ra tiếng sột soạt.
Tịch Thanh đang lau người, duy trì hình tượng "dù chán nản nhưng vẫn yêu sạch sẽ". Để lừa người thợ săn, cậu đã nhiều lần đề xuất việc tắm rửa.
Điểm thứ hai, thì đúng là cậu cần rửa một chút, rửa đi hơi lạnh, rửa đi vết bẩn trên người, tránh bị bệnh.
Cậu thật sự rất lạnh, cổ họng hơi đau, đây là dấu hiệu của cảm cúm, bị bệnh trong rừng nguyên sinh là điều chết người.
Nghĩ đến đây, Tịch Thanh tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Boss giết người theo quy tắc, Chu Giang hoàn toàn tùy hứng.
Nhưng hắn ép mình đến đây, trong họa có phúc, ít nhất tối nay mình có thể yên tâm ngủ một giấc.
Quái nhân thợ săn muốn giết mình, không cần phải tìm quần áo và chăn cho mình rồi mới giết.
Dựa trên việc được phép vào nhà, chỉ cần mình được sự cho phép của đối phương, sẽ không vi phạm quy tắc.
Vậy người này chuẩn bị chăn cho mình, hẳn là ngầm thừa nhận mình có thể ngủ.
Tịch Thanh vừa mệt vừa buồn ngủ, sau khi tắm rửa xong nằm trên chăn bông, thầm nghĩ nếu thật sự ngủ thiếp đi rồi bị giết, thì ít nhất cũng không đau đớn.
Tịch Thanh không có ý định lén lút trốn thoát, tự mình chạy trốn mà không có sự cho phép cũng không được, lỡ như muốn rời khỏi căn nhà gỗ này cũng cần được cho phép thì sao?
Tịch Thanh quấn chặt lấy mình, ngủ thiếp đi trong lo sợ.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Tịch Thanh mơ hồ nghe thấy tiếng ồn ào từ xa, có người đến.
Tiếng động của con người đặc biệt thu hút sự chú ý trong rừng nguyên sinh.
Tịch Thanh bị đánh thức, vừa khát vừa đói ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía trống trải. La Phù không có ở đây, khẩu súng mà cậu nhìn thấy trên tường đêm qua cũng biến mất theo.
Bên ngoài trời đã tạnh mưa, ánh nắng xuyên qua kính cửa sổ gỗ bị vỡ chiếu vào trong, dưới ánh sáng, bụi bay lượn.
Tịch Thanh kiểm tra khắp nơi, lông thú sau khi được xử lý thô sơ treo trên tường, một số vết máu vẫn chưa được lau sạch.
Nhìn chiếc chăn bông tối qua đắp, trên đó có những vệt máu khô lớn.
Một con nhện đang giăng tơ ở góc tường, tơ nhện đứt lơ lửng trong không khí, đồ đạc ít nhiều đều bị hỏng và tróc sơn, sàn gỗ dưới chân kêu kẽo kẹt khi người đi lại.
Đây là một căn nhà đổ nát sắp sập.
Tịch Thanh nhìn thấy trên bàn có một bát mì, mì đã nguội, cũng đã dính vào nhau, chắc là La Phù để lại cho mình.
Đám người gây ra tiếng động đã đứng bên ngoài, "bang bang bang" gõ cửa, làm bụi trên mái nhà rơi xuống. "Có ai không?"
Tịch Thanh nghe thấy giọng nói quen thuộc, hình như là một nhóm sinh viên khác trong đoàn xe có mối quan hệ khá tốt với đám hồ bằng cẩu hữu của mình.
"Cứ xông vào đi, sợ gì!" Không kiên nhẫn, vừa dứt lời, có người đạp mạnh vào cánh cửa khép hờ, nhìn thấy Tịch Thanh trong phòng.
Trong đầu Tịch Thanh lóe lên một tia sáng, vội vàng nói: "Đừng vào!"
Trong quy tắc, quái nhân thợ săn chỉ về nhà vào ban đêm, nhưng không nói rõ liệu gã có đuổi giết những kẻ đi phượt đột nhập vào ban ngày hay không.
Tịch Thanh nhắc nhở bọn họ, nhưng đám người này không quan tâm, tự mình đi vào phòng.
Bọn họ càng tò mò hơn những người khác đi đâu rồi? Sao ở đây chỉ có một mình Tịch Thanh?
Hướng dẫn viên địa phương không có ở đây, nhưng người vệ sĩ tối qua cũng đi cùng.
Tịch Thanh lựa lời nói một vài điều, không muốn phí lời: "Họ giữa đường thay đổi ý định nói không vội đến đây, muốn đi chỗ khác xem sao, tôi không đi cùng, đến đây trước, nhưng qua một đêm họ vẫn chưa về."
Đám người này vẻ mặt trêu chọc, cười nói: "Họ lại tìm chỗ đánh Chu Giang à? Sao không xử lý trong nhà gỗ luôn?"
Tịch Thanh nuốt nước bọt: "Tôi cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, thợ săn sống ở đây rất kỳ lạ, không giống người tốt. Chúng ta mau rời khỏi đây đi. Tôi đói quá, các cậu có mang đồ ăn không? Chúng ta về tập hợp với đoàn xe trước đi."
Tịch Thanh thấy họ vào mà không có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể đánh cược rằng việc ra vào phòng vào ban ngày là an toàn.
Nhưng đám người này quá phấn khích, sờ mó khắp nơi, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Một cô gái tìm thấy vài lon đồ hộp trong một cái hộp nào đó, nói: "Chúng tôi đến tạm thôi, không mang theo đồ ăn trên xe, đồ hộp ở đây vẫn còn hạn sử dụng, cậu ăn cái này đi.".
Tịch Thanh từ chối ý tốt của cô ta, đi đến bàn lấy bát mì lạnh ăn, no bụng quan trọng hơn, sợ trên đường về đoàn xe bị đói mà ngất xỉu.
Cậu cảm thấy mình sắp bị hạ đường huyết rồi.
Mì chỉ cho muối, nhưng đối với người đói, hương vị lại khá ngon.
Ít nhất bát mì này là do La Phù cho mình, còn những lon đồ hộp kia thì không phải.
Khi Tịch Thanh nhai ngấu nghiến, chỉ mất một lúc lát, đám người này lại bắt đầu khám phá căn nhà hoang vu, gan to thật.
"Người có thể sống ở nơi quỷ quái này, phần lớn đều cất giấu bí mật."
"Nếu gã thực sự là một tên tội phạm tày trời, chúng ta sẽ bắt gã lại rồi đánh chết, coi như là trừ gian diệt ác!"
Nam sinh nói câu này nắm chặt tay, vẻ mặt phấn khích.
Trong khi họ trao đổi, thấy Tịch thiếu gia ăn ngấu nghiến, vẻ mặt không vui.
Họ lộ ra vẻ khinh bỉ: "Cậu không phải thật sự sợ đấy chứ."
Có người phát hiện Tịch Thanh đã thay một bộ đồ không vừa người, một nam sinh hơi béo đi tới, giọng điệu trêu chọc: "Sao cậu lại thay quần áo, vội vàng đi như vậy, lẽ nào tối qua đã xảy ra chuyện gì với chủ nhà gỗ, sợ chúng tôi biết?"
Nhóm tóc vàng thường xuyên đùa cợt Tịch Thanh những chuyện tục tĩu, nhóm người này nghe riết cũng không còn cảm thấy những lời này xúc phạm Tịch Thanh.
Tịch Thanh gạt tay gã ra, giọng điệu lạnh lùng: "Ở đây có một tên sát nhân đang sống, không muốn chết thì mau đưa tôi về đoàn xe."
Phần lớn sinh viên đều lộ ra ánh mắt đầy ẩn ý, họ không tin lời Tịch Thanh, ngược lại còn cho rằng cậu thật sự đã quan hệ với tên kia.
Tịch Thanh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc.
Đêm qua quá tối, mình lại bị cưỡng ép kéo đến đây trong lúc hoảng loạn, bây giờ không biết đường về đoàn xe, nếu không đã bỏ họ đi từ lâu rồi.
Tịch Thanh nổi giận, mới có người đến hòa giải, cà nhỗng khoác vai Tịch Thanh xin lỗi: "Được rồi, được rồi, Tịch thiếu gia đừng giận nữa, chúng tôi xem một lát rồi đi, sẽ không ở lâu đâu."
Đồ đạc trong phòng cũ kỹ, nhưng đối với đám người này lại là những thứ mới lạ.
Đúng lúc này.
Một nam sinh có kinh nghiệm nói: "Trong phim kinh dị, những nơi như thế này thường có hầm trú ẩn, dùng để cất giữ một số thực phẩm, cũng thường dùng để che giấu bằng chứng phạm tội."
Cậu ta ngồi xổm trước một tấm gỗ hình vuông ở giữa nhà gỗ, cúi người gõ gõ, dưới đất phát ra tiếng "đùng đùng".
Cậu ta nhìn Tịch Thanh, đắc ý nói: "Ở đây này."
Tịch Thanh tóc dựng ngược, khu vực trò chơi mới đã được phát hiện.
Quái nhân thợ săn là kẻ sát nhân, nhưng trong nhà gỗ không có bất kỳ dụng cụ gây án và xử lý hiện trường nào.
Vậy thì chỉ có một khả năng, hầm trú ẩn chính là lò mổ của hắn.