Ba ngày trước, Tịch Thanh gặp tai nạn xe hơi. Khi mạng sống như treo trên sợi tóc, cậu đến một nơi kỳ lạ.
Trước khi bất tỉnh, cậu nghe thấy một giọng nói máy móc.
[Chào mừng đến với buổi phát sóng trực tiếp của bạn... rẹt... rẹt... quyết toán... điểm...]
Tiếng nhiễu điện lạnh lẽo lẫn vào nhau, Tịch Thanh hoàn toàn không nghe rõ đang nói gì. Đến khi Tịch Thanh phản ứng lại, cậu đã bỏ lỡ cơ hội giao tiếp với giọng nói máy móc đó, chỉ có thể chờ xem thế nào.
Mấy ngày sau, trong rừng rậm tràn ngập mùi cây cỏ nồng đậm.
"Chúng ta đã đến khu rừng nguyên sinh số ba của bang Montana."
"Tối nay sẽ có mưa, cần tìm chỗ nghỉ ngơi thích hợp trong khu vực không người trước khi trời tối."
Trong đội, sáu người đàn ông cao lớn mặc quân phục đặc huấn đang nói chuyện, bọn họ võ trang đầy đủ, ngay cả cặp mắt cũng bị kính bảo hộ màu đen che khuất. Giọng nói của họ trầm thấp, giống hệt môi trường ẩm ướt và oi bức của bang Montana, rất ngột ngạt khiến người ta bất an. Trên đường đi, mấy người họ luôn cảnh giác xung quanh, thần sắc lo âu.
Tịch Thanh cuộn mình ở ghế sau xe SUV đã được cải tiến, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mấy người đàn ông đó rất cao, chiều cao gần như bằng với thân xe.
Ánh mắt của Tịch Thanh quá rõ ràng, mấy người vệ sĩ đó cũng nhìn lại. Tịch Thanh thấy vậy lặng lẽ kéo cao cổ áo, nghiêng đầu về hướng ngược lại. Cậu chỉ để lộ cổ, giả vờ như không có chuyện gì nhưng thực chất trong lòng lại thấp thỏm.
Mấy người đó không quan tâm đến tiểu thiếu gia Tịch Thanh, chỉ cần cậu đừng giống mấy ngày trước, cứ làm ầm ĩ đòi về nhà là được. Còn những chuyện khác, làm nũng một chút cũng không sao. Dù sao một bình hoa chỉ có khuôn mặt xinh đẹp cũng chẳng thể gây sóng gió gì.
Tịch Thanh không làm ầm ĩ nữa, vì cậu đã biết tình cảnh hiện tại của mình. Cậu trở thành một NPC tốt thí trong một bộ phim truyền hình nào đó. Cậu cũng đã xem mấy tập đầu của bộ phim này, vì độ hot rất cao, sau này còn được chuyển thể thành game cùng tên: "Trò chơi du lịch mạo hiểm".
Trò chơi có vài màn như: Quái nhân săn bắn trong rừng rậm, kẻ liều mạng ban đêm, kẻ cô độc hóa điên, v.v. Câu chuyện đầu tiên xảy ra ở khu vực không người số ba, một nhóm du khách tìm chết đã gặp phải hết lớp nguy hiểm này đến lớp nguy hiểm khác.
Mọi chuyện cậu đang trải qua hiện tại giống hệt cốt truyện trong game chính thức của bộ phim truyền hình.
Nửa thế kỷ trước, quân đội xây dựng một con đường dùng để vận chuyển vật tư chiến tranh ở khu vực không người số ba với điều kiện khắc nghiệt. Rồi sau này, con đường đó bị bỏ hoang khi thời bình đến. Vì con đường này cực kỳ nguy hiểm và đã lâu không được sửa chữa, chính phủ quy định rõ ràng cấm tự ý xâm nhập vào đầu thế kỷ này!
Hiện tại, Tịch Thanh và những người khác không đi theo tuyến đường du lịch được chính phủ khuyến nghị, mà lén lút khiêu chiến con đường này chỉ để cảm nhận hương vị tự do!
Hành vi này, Tịch Thanh cảm thấy có một từ thích hợp hơn để miêu tả, đó là "Tự hủy".
Tịch Thanh rất muốn rời khỏi khu vực không người, dù là xuyên sách hay xuyên game, cậu đều hy vọng được ở một nơi an toàn.
Những du khách đi cùng khác lại rất phấn khích, một nhóm người tranh thủ nghỉ ngơi tại chỗ, xuống xe chụp ảnh check-in khắp nơi. Cậu nhìn cặp vợ chồng nổi tiếng trên mạng trong đoàn, hai người đó thậm chí còn dẫn theo một nhiếp ảnh gia, quay video ghi lại mọi lúc mọi nơi. Khu rừng vốn tương đối yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng la hét phấn khích của họ, trên đường đi, họ thường dừng lại để quay phim.
Tịch Thanh dựa vào cửa sổ xe, cụp mắt xuống. Đi theo đoàn du lịch không chính thống, tự ý lập đội đi vào vùng chưa được khai phá của khu vực không người chết chóc Montana, chiêu trò này quả thật rất thu hút.
Thật đáng tiếc...
Tịch Thanh nhắm mắt lại, sống không còn gì luyến tiếc. Hầu hết những kẻ giàu có trong bộ phim truyền hình này đều chết theo nhiều cách khác nhau. Họ cố tình đến nơi này để tìm kiếm sự kích thích, tự mình chuốc lấy cái chết.
Dùng từ "hầu hết" có nghĩa là không phải tất cả những người tham gia đều có tiền. Trong đội có một nam sinh tên Chu Giang. Hắn là học sinh bị những kẻ bắt nạt cưỡng ép kéo đến.
Hắn là một trong những thành viên của nhóm nhân vật chính ở giai đoạn đầu của bộ phim, và cũng là người sống sót duy nhất trong phó bản này.
Lý lịch bề ngoài tóm tắt là cha ốm, mẹ làm công, em gái đáng thương và bản thân thì tan nát. Lên được đại học nhưng lại rơi vào cái bẫy của đám công tử nhà giàu. Bọn họ chế giễu hắn, lăng mạ hắn, rồi lại lợi dụng việc nhà hắn không có tiền để chà đạp lòng tự trọng của hắn.
Nhưng tên này chỉ đang giả heo ăn thịt hổ. Là một thành viên của tổ chức nào đó, bản thân không phải người tốt, hơn nữa còn là người dẫn dắt của màn đầu tiên. Hắn cố ý dẫn dắt những kẻ bắt nạt đến căn nhà gỗ ẩn chứa quái nhân thợ săn, kích hoạt phó bản. Mục đích là mượn tay đối thủ, tra tấn đến chết Tịch Thanh và những người khác.
Còn Tịch Thanh? Cậu bị quái nhân thợ săn ra tay tàn độc ở tập ba!
Thông tin của Tịch Thanh trong trò chơi chính thức ghi rằng: Một thằng tốt thí ngu đần kiêu căng, thường xuyên xung phong làm thay người khác. Cậu lúc nào cũng thích làm trái ý người khác, rõ ràng không có thực lực nhưng lại rất liều lĩnh. Vừa mới bước vào khu vực không người không lâu thì chết vì lỡ bước vào căn nhà gỗ tồi tàn của quái nhân thợ săn, kích hoạt tiểu boss.
Mấy ngày trước cậu đã thử thoát khỏi đội, đi thẳng về nhà, nhưng không thành công. Thứ nhất, xe nào xe nấy cũng đầy người. Cậu muốn quay lại phải lái xe về, những người thừa trên xe hoặc là đi cùng cậu về, hoặc là chen chúc trên những chiếc xe khác. Chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn.
Không đi xe mà đi bộ về điểm xuất phát thì càng không thực tế. Đám bạn hồ bằng cẩu hữu của Tịch Thanh cũng sẽ không đồng ý. Lần này, họ kéo Tịch Thanh ra ngoài chơi trò thử thách. Nếu Tịch Thanh xảy ra chuyện, thì người lớn trong gia đình họ Tịch chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Cuối cùng đành lùi một bước, cùng nhau thống nhất để Tịch Thanh ở trong đoàn xe, đi cùng mọi người đến trại tiếp theo, sau đó liên hệ trực thăng thông qua điện thoại vệ tinh ở đó. Trong trại có điện thoại vệ tinh do người đi trước để lại, có thể truyền tin ra ngoài rồi ở lại đó chờ trực thăng đến đón cậu.
Tịch Thanh rất muốn về sớm. Cậu biết rất ít về bộ phim truyền hình này, chỉ biết phim thuần thể loại kinh dị hardcore kinh điển, không có siêu năng lực hay ma quỷ, hoặc không hợp liền động tay động chân.
Từ khi chính thức bước vào khu vực không người, mấy người vệ sĩ đó cứ hễ đoàn xe dừng lại là tất cả đều xuống xe cảnh giác. Tịch Thanh cũng càng ngày càng bất an. Mấy người đàn ông kinh nghiệm đầy mình đó còn kiêng dè nơi này, vậy mà những du khách khác thì lại ngu ngơ như mấy thằng ngốc, vui tươi hớn hở, không biết còn tưởng họ đến công viên chơi đùa.
Trong đám đông, có người gọi một tiếng: "Tịch Thanh, xuống xe chơi đi!"
Tịch Thanh nhìn theo hướng đó, là một tên tóc vàng đang gọi cậu. Tên tóc vàng đứng trong đám đông, họ đều là bạn của cậu, nhưng trong đám đông có một người đặc biệt gây chú ý.
Người nam đó mặc một bộ đồ đen, dung mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, khoảng một mét chín. Lúc này hắn đang đeo ba lô một bên vai, cúi đầu không nói gì. Nhưng nhìn vẻ mặt không hung dữ lắm, đôi khi cảm thấy khóe miệng hắn nhếch lên, giống như đang cười.
Hắn chính là nhân vật chính Chu Giang.
Bây giờ đám hồ bằng cẩu hữu gọi cậu đến, rất có thể lại muốn giở trò đồi bại để làm nhục nhân vật chính. Tịch Thanh chỉ muốn lẩn tránh, tốt thí từ chối tham gia cốt truyện chính.
Tịch Thanh giả vờ không nghe thấy, nhắm mắt tựa vào ghế sau xe nghỉ ngơi. Nhưng đám bạn vẫn bước đến, tên tóc vàng đeo khuyên mũi và khuyên lưỡi nửa kéo nửa đẩy cậu xuống, không cho Tịch Thanh từ chối.
Tên tóc vàng nói tiếng phổ thông không lưu loát, cười mỉa nói: "Mày đừng làm mất hứng như vậy chứ, Tịch Thanh, đi ra kia chụp mấy tấm ảnh đi."
Tịch Thanh lộ vẻ không vui.
Tịch Thanh là một trong những nạn nhân của phó bản trò chơi này, trong xe là nơi cậu cảm thấy an toàn nhất hiện tại. Xe được cải tạo, trang bị kính chống đạn, trong xe còn có đầy đủ vật tư. Chiếc xe này có thể đối phó với nhiều địa hình phức tạp. Đồng thời còn có mấy vệ sĩ luôn hộ tống bên ngoài xe, bảo vệ chủ nhân và tài sản của chủ nhân.
Vì vậy, lúc Tịch Thanh quay người chỉ muốn lên xe, tên tóc vàng và một người khác giữ cậu lại. Tịch Thanh không nói gì, cậu chỉ biết mình có mấy người bạn, biết tên, nhưng không thể đối chiếu tên với người.
Trái lại, Chu Giang đứng một bên lại mở miệng trước, cười âm trầm nói: "Hình như cậu ấy không muốn chơi với mấy cậu."
Tịch Thanh và tên tóc vàng đứng cùng nhau, giống như người của hai thế giới.
Chu Giang đánh giá Tịch Thanh, nam sinh da trắng, tóc và lông mi hơi vàng nâu. Cậu ăn mặc rất có khí chất học sinh, áo len cổ chữ V kiểu Anh vải kaki, bên trong là áo sơ mi trắng, mặt mày nhu hòa, ở một nơi như rừng nguyên sinh mà còn đi giày thể thao trắng. Cứ như một học sinh ngoan.
Cậu ta xuất hiện trong chuyến đi này, Chu Giang trước đây chưa từng gặp cậu ở trường, chưa từng có giao thiệp, chắc là học ở nơi khác. Nhưng cậu có thể hòa nhập với lũ cặn bã này, không giống người tốt...
Tịch Thanh vốn đang yên ổn trong xe thì bị cưỡng ép kéo xuống, rất không vui. Quái nhân thợ săn của màn đầu tiên sắp xuất hiện rồi. Bây giờ, những du khách đang chơi đùa khắp nơi này một khi phát hiện căn nhà gỗ tồi tàn, phó bản sẽ được kích hoạt.
Tịch Thanh nghe lời Chu Giang nói, vô thức đánh giá đối phương. Ở nơi hoang vắng mà còn dám chủ động khiêu khích một đám côn đồ loi choi, hoặc là gan to không có não, hoặc là cố ý.
Tên tóc vàng bị chọc giận, gầm lên: "Mày nói cái mẹ gì đấy, lại đây, đánh cho nó ngoan ra!"
Gã vẫy tay, những kẻ cặn bã khác liền xông lên. Tên tóc vàng hét lên: "Mẹ kiếp, tao giết mày, lại đây, đánh chết nó cho tao!"
Một người nam khác đi về phía xe, muốn lấy gậy bóng chày trong xe ra đánh người. Tịch Thanh đứng một bên, mí mắt giật giật, mở miệng: "Khoan đã!"
Tịch Thanh nuốt nước bọt, cây gậy đó mà đập xuống chắc chắn sẽ tích đầy điểm hận thù. Quan trọng là mình chẳng làm gì cả, lại bị tên tóc vàng và những người khác kéo vào chia sẻ tội nghiệt.
Tịch Thanh không có ác ý với Chu Giang, vì vậy không muốn khi Chu Giang phản sát, mình cũng bị ăn đạn. Thế là cậu quay người đi đến trước mặt Chu Giang, nhìn chằm chằm người đàn ông này từ trên cao.
Tên tóc vàng khoanh tay, giọng điệu bất thiện: "Mày đừng có mà nổi lòng từ bi, định cầu xin cho nó đấy nhé."
Tịch Thanh nheo mắt, đánh giá tình hình. Nếu nói mình là bạn với đám người này, nhưng vừa rồi họ trực tiếp cưỡng ép kéo mình xuống xe, chắc cũng chỉ là bạn bè xã giao.
Địa vị của mình trong nhóm không hề cao. Tịch Thanh nắm chặt tay, tức giận nói: "Để tôi, một con chó cũng xứng sủa vào mặt chúng ta à?"
Nói xong, Tịch Thanh nhấc chân lên, nhìn Chu Giang, cố tình cười gian xảo nói: "Tôi không đánh cậu, cậu quỳ xuống như chó cho tôi, tôi còn có thể nói giúp cho cậu đấy. Thế nào?"
Tịch Thanh trong lòng thấp thỏm nhưng cũng xác định Chu Giang sẽ quỳ. Tên này là biến thái, thích thú hưởng thụ cảm giác bị sỉ nhục sau khi phản sát.
Chu Giang nhìn Tịch Thanh một cái rồi “phịch” một tiếng quỳ xuống.
Những người khác hưng phấn, nhưng tên tóc vàng lại cười khẩy một tiếng, nói: "Thế này thôi à? Mày không biết chơi, tao giúp mày."
Tên tóc vàng lấy gậy bóng chày từ tay vệ sĩ. Nhưng ngay một khắc tiếp theo, tên tóc vàng dừng động tác. Gã thấy Tịch Thanh nhấc chân giẫm lên lòng bàn tay đang chống trên mặt đất của đối phương, dùng sức nghiền nát.
Tịch Thanh nghiến răng, đắc ý cười toe toét. Những người xung quanh vỗ tay khen ngợi.
Chu Giang cúi đầu, vẻ mặt hưng phấn ban đầu đột nhiên trở nên rất kỳ lạ. Hắn nhìn lòng bàn tay mình đang bị giẫm, vậy mà không đau!
Giày thể thao của Tịch Thanh giẫm lên chân mình, từ từ ma sát, chỉ có cảm giác cọ xát giống như đang gãi ngứa, cứ như đang tán tỉnh.
Chu Giang nghi ngờ hơi ngẩng đầu. Trong tầm mắt, hắn nhìn thấy chiếc quần dài vừa vặn của Tịch Thanh, vì co gối mà ống quần vén lên, đúng lúc để lộ một chút mắt cá chân. Làn da ở mắt cá chân rất mỏng, xương rõ ràng, trên làn da trắng nõn lộ ra màu hồng nhạt.
Nam sinh này đang làm gì vậy?
Khoảnh khắc tiếp theo, Tịch Thanh nhón chân cởi giày ra, rồi nhấc chân đá chiếc giày đến bên cạnh Chu Giang: "Giúp tôi làm sạch giày, bẩn chết đi được."
So với việc bị đánh, làm sạch giày trắng quả thực không khó. Nhưng điều khiến Chu Giang quan tâm là biểu hiện kỳ lạ của Tịch Thanh. Hắn nắm chặt rồi thả lỏng nắm đấm, nói khẽ: "Được."
Lúc này, Chu Giang ngẩng đầu nhìn thấy Tịch Thanh dựa vào xe, đứng một chân co gối, chiếc tất thuyền trên chân khi cởi giày không cẩn thận bị tuột xuống đầu ngón chân. Dáng vẻ không được nhã nhặn lắm, Tịch Thanh tằng hắng một cái, cúi xuống nhặt tất lên mặc vào, tiện thể ngồi bệt xuống ghế sau xe nhìn xung quanh.
Tên tóc vàng vẫn chưa hài lòng với kết quả này, gã còn muốn tiếp tục: "Chỉ vậy thôi à?"
Tịch Thanh mím môi, sau đó bắt chước tính cách được thiết lập ban đầu, khẽ hừ một tiếng: "Tôi sợ bẩn."
Tên tóc vàng chuẩn bị nói, Tịch Thanh chợt ngắt lời gã: "Giày của tôi bẩn rồi, hắn không giúp tôi làm sạch chẳng lẽ để vệ sĩ của cậu làm? Hay để những người khác trong đoàn xe?"
Trong đoàn xe du lịch, những người khác không phải người của họ, hơn nữa mỗi người đều mang theo dụng cụ phòng thân tương ứng. Mọi người vẫn chưa tìm hiểu rõ lai lịch của nhau, không thể đồng ý yêu cầu này.
Tên tóc vàng thấy Tịch Thanh vốn trung thành lại chuyển chủ đề, rất tức giận nhưng không tìm được điểm yếu của thiếu gia.
Tịch Thanh vỗ vỗ cửa xe, phát ra tiếng "bang bang", giả vờ tức giận chuyển chủ đề: "Đừng nói nhảm nữa, đi nhanh lên! Đã nói là sắp mưa rồi, mau đến chỗ thích hợp để nghỉ ngơi đi!"
Màn kịch vừa rồi khiến những người khác nhìn về phía này, đồng thời cũng chú ý đến vị tiểu thiếu gia họ Tịch đang ngồi trong xe. Có người thì thầm: "Nghe nói là tiểu thiếu gia nhà họ Tịch ở thành phố D, hung hăng càn quấy lắm, đừng chọc vào cậu ta, lên xe đi."
Đoàn xe lại khởi hành. Con đường này đã mấy chục năm không dùng, khi xây dựng rải đá dăm. Nhưng thời gian trôi qua quá lâu, trên đường vẫn mọc rất nhiều cây cối, cản trở đường đi. Những hố sâu càng khiến xe như bập bênh, ngồi trong xe cảm giác như sắp lật đến nơi.
Chu Giang bị sai khiến lái xe, những người khác thì hát hò. Tịch Thanh bị xóc nảy đến toàn thân đau nhức, nhắm mắt lại suy nghĩ xem căn nhà gỗ trong rừng ở đâu, và làm thế nào để tránh nó.
Trong phim gốc, hình như những kẻ bắt nạt muốn kéo Chu Giang đến một nơi yên tĩnh để đánh hắn. Sau đó Chu Giang dẫn dắt bọn họ đến căn nhà gỗ của thợ săn.
Theo diễn biến cốt truyện, Tịch Thanh vì tìm thú vui sẽ đi theo đến căn nhà gỗ, kết quả vi phạm quy tắc, bị quái nhân thợ săn về nhà lúc ban đêm làm hại. Thợ săn bình thường ghét nhất những kẻ xâm nhập không mời mà đến.
Tịch Thanh cúi đầu, toàn thân rùng lên một cái.