Tất nhiên hắn sẽ không nghỉ ngờ phán đoán của Phương Vọng, hắn quay đầu, cắn răng nói: “Ta phải ở lại với ngươi!”
Phương Vọng hít sâu, nói: “Thế trận lớn như vậy chắc chăn là để mai phục ta, ngươi mau về đi, nghe lời ta, nghĩ đến đám Phương Hinh. Hơn nữa cho dù một mình đánh không lại, cũng dễ chạy trốn, cũng không thể đợi đến lúc đó còn phải chăm sóc ngươi!”
Nghe vậy, Phương Hàn Vũ không khỏi cắn răng, hắn cũng không lề mà, lập tức ngự kiếm đi về phía lúc đến.
Đợi lúc không còn thấy bóng dáng của hắn, Tiểu Tử không nhịn được hỏi: “Công tử, chúng ta phải làm sao? Trốn sao?”
Phương Vọng nhìn chằm chằm phía trước, nói: “Không thể trốn, nếu trốn, thì bọn họ sẽ truy tìm, như vậy Phương Hàn Vũ sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa các tộc nhân của ta cũng tiến về phía trước theo hướng này.”
Nửa canh giờ trước, hắn và Phương Hàn Vũ có thấy bóng dáng của người Phương gia, bọn họ đi bộ về phía trước, cách nơi này bốn trăm dặm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play