Liên Mộ thu kiếm vào vỏ, nhìn xung quanh, các sư huynh sư tỷ đều đã rời đi, cách đó không xa có hai người đang đi về phía nàng.

Hai người này quá nổi bật, Quan Thời Trạch cũng nhìn thấy, hắn lập tức nhận ra bọn họ: "Là khí sư thiên linh căn của tông môn chúng ta! Còn có phù tu thiên linh căn nhập môn cùng chúng ta!”

Liên Mộ dùng ngón chân cũng có thể đoán được, Hứa Hàm Tinh lại có chuyện tìm nàng, nàng nhét kiếm vào tay Quan Thời Trạch: “Ta đi một lát.”

Quan Thời Trạch ngẩn người: “... Đi đâu?”

Liên Mộ chỉ vào Hứa Hàm Tinh: “Tìm bọn họ.”

“Ngươi quen bọn họ sao!?”

Liên Mộ: “Thiên linh căn không phải đều rất nổi tiếng sao, chẳng lẽ ngươi không quen biết?”

Quan Thời Trạch: “...”

Cảm giác Liên Mộ và hắn nói hoàn toàn không phải cùng một chuyện.

Hứa Hàm Tinh đợi sốt ruột bên kia, trực tiếp trèo qua hàng rào, đi xuyên qua sân đấu, Bách Lý Khuyết theo sát phía sau.

Bọn họ đều là đệ tử thiên linh căn hiếm hoi trong tông môn, cho dù không phải cùng một ngọn núi, những người khác cũng quen biết bọn họ, hai người trực tiếp thu hút sự chú ý của tất cả mọi người xung quanh.

Hứa Hàm Tinh đi tới, thân thiết đứng bên cạnh Liên Mộ: “Các ngươi tan học rồi sao? Lần trước nói là sẽ mời ngươi đi ăn cơm, hôm nay hai chúng ta đều rảnh, có thể cùng nhau đi.”

Liên Mộ nhìn thời gian, đã tan học một canh giờ rồi, nhưng mọi người đều chưa rời đi, vì muốn luyện tập thêm một chút.

“Ăn ở đâu? Thiện đường của Quy Tiên Tông ta không đi, khó ăn lắm.” Liên Mộ nói.

Hứa Hàm Tinh: “Không, bởi vì ngươi ăn là đồ miễn phí, trả tiền có thể ăn đồ ngon hơn.”

Liên Mộ: “Còn có chuyện này sao?”

Hứa Hàm Tinh vỗ túi Càn Khôn bên hông mình: “Ta là khí sư thiên linh căn, thiện đường sẽ giảm giá một chút, hôm nay dùng ngọc bài của ta, dẫn ngươi đi vét sạch thiện đường.”

Liên Mộ lập tức đồng ý: “Đi!”

Bách Lý Khuyết bên cạnh: “...”

Hắn không biết tại sao mình lại đi theo Hứa Hàm Tinh tới đây, nhưng cảnh tượng trước mắt này, thật sự khiến hắn lúng túng.

Chữ “vét” này, chưa từng xuất hiện trong cuộc đời hắn.

Trước tiên không nói đến mối quan hệ giữa Liên Mộ và Hứa Hàm Tinh, chỉ riêng việc Hứa Hàm Tinh lợi dụng thân phận khí sư thiên linh căn của mình để chiếm chút tiện nghi này, đã khiến hắn vô cùng chấn động.

Huống chi hắn còn nói thẳng ra trước mặt nhiều người như vậy.

Thân phận thiên linh căn là dùng như vậy sao?

“Gần đây ngươi thiếu tiền sao?” Bách Lý Khuyết hỏi hắn.

Liên Mộ nhìn hắn một cái: “Hứa đại thiếu gia giàu nứt đố đổ vách, sao có thể thiếu tiền chứ, ngươi đã xem thường hắn rồi.”

Tùy tiện làm một món Linh khí bán đi, cũng có mấy trăm vạn linh thạch.

Hứa Hàm Tinh cũng nói, hắn nói với Bách Lý Khuyết: “Ngươi có ý gì, coi thường bản thiếu gia sao?”

Bách Lý Khuyết: “Ta chỉ thấy ngay cả ăn cơm ngươi cũng phải…”

Hắn không nói ra được chữ “vét”.

“Vậy ý của ngươi là muốn giúp đỡ?” Hứa Hàm Tinh nói: "Được, thấy ngươi thành khẩn như vậy, ngươi tới trả tiền đi.”

Liên Mộ cũng cười: “Bách Lý thiếu gia nhà chúng ta ra tay đúng là hào phóng.”

“Bách Lý thiếu gia thật hào phóng.” Hứa Hàm Tinh vẻ mặt gian kế đã thành công, vỗ vai Bách Lý Khuyết: “Nhớ dùng ngọc bài của ta để trả tiền, tiết kiệm được một chút là một chút.”

Bách Lý Khuyết: “?”

Luôn cảm thấy hai người này là cố ý, nhưng hắn không có chứng cứ.

Hai người phối hợp ăn ý, thành công lừa Bách Lý Khuyết tới thiện đường trả tiền.

Bách Lý Khuyết cứ như vậy mà mơ mơ màng màng nhìn hai người tùy ý gọi một đống đồ ăn, sau đó tự mình móc hầu bao ra trả tiền.

Ăn được nửa bữa, Bách Lý Khuyết mới phản ứng lại: “Hai người các ngươi liên thủ lừa ta?”

Hứa Hàm Tinh ngẩng đầu lên, không hề phủ nhận: “Ngươi biết là tốt rồi.”

Liên Mộ nói với vẻ mặt dạy dỗ: “Con người sống trên đời phải chịu chút thiệt thòi, tự mình trải qua rồi, mới có kinh nghiệm để khiến người khác chịu thiệt.”

“Nói rất đúng.” Hứa Hàm Tinh mặt không đổi sắc: “Ngươi quá ngây thơ, nếu ở bên ngoài, chắc chắn sẽ bị lừa đến mức không còn cái quần nào. Chúng ta đây là để ngươi rút kinh nghiệm.”

Bách Lý Khuyết: “...”

Tự mình chịu thiệt, nên cũng muốn người khác chịu thiệt sao?

Chuyện xấu xa lại không có phong độ như vậy, hắn sẽ không làm, thật sự làm tổn hại danh dự của gia tộc.

Nhưng mà…

Bách Lý Khuyết nhìn Liên Mộ: “Ngươi có rảnh không? Ta có chuyện muốn hỏi ngươi, liên quan đến kiếm tu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play