Người tranh giành treo thưởng với Thể Tu Mười Tám Tuổi tên là Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền, cùng một đẳng cấp với tên của Thể Tu Mười Tám Tuổi, không có chút gu nào.
Các tu sĩ có người mong chờ, có người khinh thường, cảm thấy ở tầng một không có ai có thể chiến thắng Thể Tu Mười Tám Tuổi.
Quả nhiên, hai người này vừa đi vào, không bao lâu sau đã đánh nhau.
Thể Tu Mười Tám Tuổi và Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền được nối với nhau bằng một sợi dây đỏ, tất cả mọi người đều chờ xem kịch hay.
Dù sao ngay cả phù tu song linh căn lợi hại như Thanh Long, cũng không chịu nổi hai chiêu của Thể Tu Mười Tám Tuổi, huống chi là người mới chỉ nhận một lệnh bài treo thưởng này.
Nhưng điều mà bọn họ không ngờ tới chính là, hai người này không chỉ đánh nhau, mà còn đánh nửa canh giờ, sợi dây đỏ vẫn còn đó.
Mọi người không khỏi nghĩ: Rốt cuộc Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền này là ai? Vậy mà có thể giằng co với Thể Tu Mười Tám Tuổi lâu như vậy!
Chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra, sợi dây đỏ của hai người tối đi, nhưng không có ai đi ra từ gương dịch chuyển.
“Tu luyện chính là… lẽ nào đã chết ở bên trong rồi sao?” Có người ấp úng nói, không đọc nổi cái tên không có gu này.
“Không chắc, ta thấy không giống.”
Tiếng chuông vang lên bên cạnh gương dịch chuyển, thông báo Thể Tu Mười Tám Tuổi đã săn được ma thú vang vọng khắp đại sảnh, sau đó, Thể Tu Mười Tám Tuổi đi ra từ gương dịch chuyển với vẻ mặt bình tĩnh.
Không bao lâu sau, Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền cũng đi ra, nàng không bị thương nặng lắm, thậm chí có thể nói là lông tóc không tổn hao gì, khóe môi hơi nhếch lên, dường như rất vui vẻ.
Mọi người nhất thời ngây người: “...”
Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Thể Tu Mười Tám Tuổi đi tới bên cạnh Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền, giọng nói không hề che giấu: “Ngươi đi ăn cơm sao? Cho ta đi cùng với.”
Mọi người: “???”
Hai người này, sao lại có vẻ như đã quen biết nhau từ trước!
Chẳng lẽ Tu Luyện Chính Là Cướp Tiền này, thật sự là cao thủ ẩn danh?
Liên Mộ hoàn toàn không để ý tới ánh mắt xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ tới việc nên xử lý Ngũ Vĩ Xích Hạt như thế nào khi về nhà, nghe thấy Thể Tu Mười Tám Tuổi muốn đi ăn cơm, nàng mới nhớ ra mình cũng đói rồi.
Hai người cùng nhau đi vào khu vực ăn uống, Thể Tu Mười Tám Tuổi chỉ lấy một đĩa bánh ngọt màu hồng, thấy Liên Mộ trực tiếp gói nửa bàn, có chút kinh ngạc.
“Ngươi ăn nhiều như vậy à? Tu sĩ chúng ta không phải nên cố gắng đạt tới cảnh giới tích cốc sao?”
Tuy rằng còn cách cảnh giới đó rất xa, nhưng mỗi tu sĩ đều sẽ ít nhiều kiềm chế.
Liên Mộ không nghĩ nhiều như vậy: “Đó là chuyện sau này, trước mắt cứ ăn no đã.”
Thể Tu Mười Tám Tuổi nghe nàng nói như vậy, cũng lấy thêm mấy đĩa cho mình: “Cũng đúng, vậy ta cũng ăn nhiều một chút.”
Liên Mộ liếc nhìn đĩa của hắn, tò mò hỏi một câu: “Ngươi rất thích màu này sao?”
Ngay cả bánh ngọt cũng phải chọn loại màu hồng phấn.
Thể Tu Mười Tám Tuổi mặt không đổi sắc: “Không phải. Là vì trước kia có người ta không vừa mắt thường xuyên dùng đồ vật màu này, vì để châm chọc hắn ta, ta cũng dùng. Bây giờ đã thành thói quen rồi.”
Liên Mộ: “...”
Khéo gây chuyện như vậy, hèn chi bị người ta ghét.
Trên đường đi, ánh mắt oán hận của người khác suýt chút nữa đã bắn thủng hắn, nhưng đối phương lại như không nhìn thấy, tâm lý vững vàng.
Liên Mộ cảm thấy Thể Tu Mười Tám Tuổi chắc chắn không phải người đàng hoàng, ít nhất là về khoản ăn nói, hắn hoàn toàn bằng không.
“Miệng lưỡi của ngươi đúng là rất hay đắc tội với người khác.” Liên Mộ buột miệng nói.
Thể Tu Mười Tám Tuổi chưa bao giờ nghĩ tới, lại có người dám trực tiếp vạch trần hắn trước mặt hắn, hắn im lặng một lúc.
Hắn không nói lời nào, Liên Mộ còn tưởng hắn tức giận, đang định xoay người đi ăn một mình, thì bị hắn giữ vai lại.
“Cướp tiền, ngươi liếc mắt một cái đã nhìn thấu ta.”
Thể Tu Mười Tám Tuổi ánh mắt sâu xa: “Ta chính là loại người không thích ăn nói tử tế, ngươi là người đầu tiên dám nói trước mặt ta.”
Hắn tiếp tục nói: “Người khác không dám nói thẳng với ta, là vì ta mạnh hơn bọn họ, bọn họ sợ ta. Nhưng ngươi thì khác, ta cần một người bạn có miệng lưỡi trung thực, dám nói dám làm như ngươi.”