Nàng vùi đầu vào sách, nhất thời không chú ý nên đã mải mê đọc.
Bên kia, Mộ Dung Ấp vừa mới đánh người ở Thiên Linh Phong xong, quay về Hàn Lai Phong, chuẩn bị đến phòng học xem tình hình của các tân đệ tử.
Kết quả, hắn vừa bước vào cổng sân của phòng học, đã nhìn thấy Liên Mộ đang ngồi cạnh cửa sổ cúi đầu, trợn tròn mắt không biết đang xem cái gì từ xa.
Mộ Dung Ấp: “...”
Hắn nhìn phía trước phòng học, tôn trưởng khí sư của Thiên Linh Phong vẫn đang giảng bài trên đài, Liên Mộ vậy mà lại công khai làm chuyện khác dưới kia.
Mộ Dung Ấp lặng lẽ đi tới, đứng ngoài cửa sổ, yên lặng nhìn nàng chằm chằm.
Liên Mộ gục cả đầu xuống bàn, từ góc độ này, hắn không nhìn thấy thứ trong tay Liên Mộ, Liên Mộ cũng không phát hiện hắn tới.
Nhưng các đệ tử khác đã chú ý tới, có đệ tử đang chăm chú nghe giảng, đột nhiên phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn về một phía, vừa quay đầu lại, suýt chút nữa bị Mộ Dung Ấp ngoài cửa sổ dọa cho hồn bay phách lạc.
Các đệ tử khác: “...”
Không một ai dám lên tiếng.
Quan Thời Trạch bên cạnh Liên Mộ liếc mắt nhìn Mộ Dung Ấp, lại nhìn Liên Mộ, trán đổ mồ hôi lạnh, hắn thay Liên Mộ cảm thấy sợ hãi.
Quan Thời Trạch không chịu nổi ánh mắt của Mộ Dung Ấp, lặng lẽ chọc chọc Liên Mộ, nhắc nhở nàng tém tém lại.
Liên Mộ đang đọc đến đoạn hay, trong đầu đã bắt đầu nghĩ làm sao để rèn ra một con diều bạc nhỏ biết bay, đột nhiên bị cắt ngang suy nghĩ.
Nàng có chút không vui, nhìn Quan Thời Trạch: “Ngươi làm gì vậy?”
Lòng bàn tay Quan Thời Trạch cũng đổ mồ hôi, chỉ vào cửa sổ.
Liên Mộ do dự một lúc, quay đầu lại, vừa hay chạm mặt với khuôn mặt tươi cười của Mộ Dung Ấp.
Liên Mộ: “...”
Chết tiệt.
Gần như cùng lúc đó, Liên Mộ cất sách vào túi Càn Khôn, nhét vào trong tay áo, động tác nhanh như chưa từng xảy ra.
Mộ Dung Ấp tươi cười, trực tiếp lôi nàng ra ngoài, ném lên sân đấu.
Chuông cảnh báo trong lòng Liên Mộ vang lên ầm ĩ, theo kinh nghiệm nhiều ngày qua của nàng, tôn trưởng Mộ Dung cười càng tươi, thì ra tay càng tàn nhẫn.
“Tôn trưởng, ta biết sai rồi.” Liên Mộ lập tức nhận lỗi, nàng không muốn bị Mộ Dung Ấp đánh: “Lần sau ta không dám nữa.”
Mộ Dung Ấp hất cằm, chỉ vào giá kiếm bên cạnh sân đấu, nói: “Đừng sợ, tôn trưởng không có ý định phạt ngươi. Chỉ là thấy ngươi còn tâm trạng làm việc khác trong giờ học, người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy cũng là chuyện bình thường, tôn trưởng sẽ giúp ngươi giải tỏa một chút.”
Lúc này, tiết học đã kết thúc, các đệ tử chen chúc nhau đi ra ngoài, chạy tới sân đấu xem tôn trưởng Mộ Dung dạy dỗ người.
Liên Mộ nhìn những người vây quanh, thầm than xui xẻo, lại đúng lúc này, nếu tôn trưởng Mộ Dung tới muộn một chút, nàng cũng không cần phải đứng đây chờ bị đánh.
“Tôn trưởng, đao kiếm không có mắt, chúng ta vẫn nên đừng dùng loại phương thức bạo lực này để giải tỏa, lỡ như làm bị thương người khác thì không hay.” Liên Mộ cố gắng giãy giụa lần cuối.
Mộ Dung Ấp: “Bớt nói nhảm, ta chỉ đếm ba tiếng thôi, ba...”
Hắn còn chưa đếm xong, đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay sau đó xuất hiện sau lưng Liên Mộ.
Mí mắt Liên Mộ giật giật, cầm lấy thanh kiếm trên giá kiếm bên cạnh, theo bản năng giơ kiếm lên đỡ, nhưng Mộ Dung Ấp lại không hề ra tay với nàng, mà là điều khiển cây quạt bạc đeo bên hông bay lên không trung.
Liên Mộ: "..." Có cần phải như vậy không, chỉ lơ đãng trong giờ học thôi mà, vừa lên đã dùng chiêu tàn nhẫn nhất để đối phó với nàng.
Liên Mộ cũng không tiện né tránh nữa, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.
Mộ Dung Ấp là kiếm tu, nhưng hắn thường không cầm kiếm, mà là dùng quạt bạc để tấn công, cây quạt bạc của hắn khi không dùng thì được xếp lại thành cây quạt, lúc lên sân đấu, hắn sẽ dùng linh lực để tách ra thành mười hai thanh xương quạt sắc bén.
Mộ Dung Ấp ra tay thường là đối mặt với tất cả đệ tử của nhóm, giống như bây giờ, mười hai thanh xương quạt chỉ dùng để đối phó với một mình Liên Mộ, vẫn là lần đầu tiên.
Liên Mộ không muốn được đối xử đặc biệt như vậy, nhưng bây giờ không còn cách nào khác, nàng xoay cổ tay, đỡ một thanh xương quạt đang bay tới từ bên phải, lưỡi kiếm và xương quạt ma sát phát ra âm thanh chói tai.
Xương quạt tấn công nàng quá nhiều, Liên Mộ dứt khoát dùng cả vỏ kiếm và kiếm, hai tay mỗi tay một cái, không ngừng chống đỡ công kích từ bốn phương tám hướng.