Trong lòng nàng không hề có chút dao động nào, nàng đứng yên tại chỗ, không bao lâu sau, mặt cát ngừng sụt lún, khôi phục lại hình dạng ban đầu.
“Chỉ là ảo ảnh trong sa mạc thôi mà.” Liên Mộ nói: “Nếu người không hoảng sợ, nó sẽ không ăn thịt người.”
Nàng đã nắm được quy luật nuốt người của xoáy cát lún, không nằm ngoài dự đoán, ảo ảnh này hẳn là do Tông chủ Vô Niệm Tông dùng để khảo nghiệm tâm cảnh của các đệ tử khi gặp nguy hiểm, sau khi giẫm phải, chỉ cần giữ bình tĩnh là được.
Văn Quân lùi lại hai bước, hắn ta cũng giẫm phải một cái, cát lập tức nuốt chửng chân hắn ta, hắn ta thử rút ra, nhưng lại càng lún càng sâu, sau khi bình tĩnh lại theo lời Liên Mộ, cát liền không chuyển động nữa.
“Thì ra là chơi như vậy.” Văn Quân cảm thấy rất mới lạ: “Thú vị hơn cột lửa phun ra từ dưới đất nhiều.”
Cơ Minh Nguyệt luyện đan xong, nàng ta đứng dậy, cảm thấy hơi lạnh, không nhịn được xoa xoa cánh tay: “Nơi này yên tĩnh quá, ngay cả ma thú cũng không kêu. Lạnh hơn trước rất nhiều.”
“Sa mạc này trái ngược với bên ngoài. Huyền Vũ Kính rất nóng, càng đến gần Bạch Hổ Kính lại càng lạnh.” Liên Mộ đã có cảm giác này từ trước, lúc đó nàng còn tưởng chỉ là ảo giác của mình, bây giờ xem ra hẳn là được cố ý bố trí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play