______
Vị chua nơi khóe miệng lan rộng, ngoài nỗi buồn còn có mùi vị khác không gọi tên được. Trong lồng ngực âm ỉ một cảm xúc mang tên "không cam lòng" đang điên cuồng đập loạn, muốn bùng nổ lại không tìm được lối thoát. Hai chữ “tư cách” giống như một nhà giam, giam giữ Tạ Yến Châu trong đó.
Bước chân anh bất chợt dừng lại. Qua lớp kính sáng loáng, anh có thể thấy rõ cảnh bên trong. Đoạn Du đang vùi đầu ngủ trên bàn họp, còn một người khác đang từ từ cởi áo khoác, khoác lên người cậu.
Như bị đánh thức, Đoạn Du vô thức co tay lại, đứng dậy nhìn người bên cạnh là Thẩm Lăng Kha — người vừa đắp áo cho cậu. Giọng cậu khàn khàn: “Trong công ty ấm quá, em mặc áo khoác ngủ một chút là khát khô cả miệng.”
Thẩm Lăng Kha bật cười tự nhiên, tiện tay cầm một chai nước khoáng vặn nắp đưa cho cậu: “Nhiệt tình cũng là chuyện tốt. Không khéo người ta còn tưởng tôi ngược đãi em, bức em chạy tới đây ngủ bù. Vừa rồi trong nhóm còn có tin nhắn bảo rằng nghe tin tôi quay về nên muốn tổ chức lễ đón, em có muốn đi không?”
Áo sơ mi trắng vì nằm ngủ mà nhăn dúm lại, Đoạn Du cũng chẳng để tâm, tùy tiện xắn tay áo, xoa xoa đôi mắt còn lờ đờ, theo bản năng liếc ra hành lang ngoài kính. Ở đó không có ai. “Bạn đại học? Em đến nhóm còn không có, chắc không ai muốn em tới đâu.”
“Năm đó chỉ là…” Thẩm Lăng Kha định giải thích đôi câu, nhưng bị Đoạn Du ngắt lời: “Vốn dĩ chỉ là bạn bè thôi. Đến lúc gặp hoạn nạn mới biết ai thật ai giả. Em giờ đến nhóm cũng không có, sống cho nhẹ nhàng tự tại là được rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play