Chương 2: Ngôn ngữ bất đồng thật phiền toái!
Nghe không hiểu đối phương nói chuyện đồng nghĩa với việc cậu không có cách nào giao tiếp với họ, đây không phải là một chuyện tốt.
Mở miệng rồi lại ngậm lại, Lam Trạch nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lùi một bước, cúi đầu hành lễ để tỏ vẻ cảm tạ.
“Ngươi sẽ không nói?”
Lam Trạch lắc đầu: “Tôi...”
“Ong ong”
Cả hai cùng nghiêng đầu nhìn về phía khu rừng màu lam, Lam Trạch phát hiện những con côn trùng màu cam đã tấn công cậu, chúng không ngừng bay ra từ trong rừng.
Hắn nghiêng người chắn trước mặt cậu, nghiêm túc nói: “Nơi này rất nguy hiểm, chạy mau!”
Vậy rốt cuộc anh đang nói cái gì vậy?
Đối với việc không thể nghe hiểu này, Lam Trạch rất bực bội, nhưng cậu không ngốc. Gặp nhiều côn trùng kỳ quái như vậy, chỉ có thể chọn cách chạy trốn, tránh liên lụy đến ân nhân cứu mạng.
Phía trước là rừng cây màu lam, phía sau là một loạt thân cây năm màu, bên phải ở đằng xa là núi, vậy chỉ có thể chạy về phía bên trái.
Ngay khi côn trùng đánh úp tới, Lam Trạch đã nhanh chân chạy về phía bên trái.
Nhìn Lam Trạch bỏ chạy, khóe miệng hắn hơi nhếch lên một chút, sau đó vung kiếm, mười mấy con côn trùng to bằng con lợn con đều ngã chết trên mặt đất.
Nhưng mọi chuyện chưa kết thúc, có đến mấy chục con côn trùng đang tấn công, hắn tiếp tục vung kiếm chiến đấu, còn Lam Trạch thì tăng tốc độ chạy trối chết.
Khi chạy qua một khu rừng màu lam, đi qua một chiếc cầu màu cà phê uốn lượn, đứng ở bờ bên kia bãi cỏ ngũ sắc, cậu mới dừng lại để thở dốc.
“Hô, hô...”
Mới vừa xuyên qua đã phải chạy trốn, thà rằng chết luôn ở dưới cống còn hơn.
Lam Trạch nhớ lại những lời mình đã nói trước khi rơi xuống cống thoát nước, trên mặt tràn đầy vẻ tự trách.
Mình đã hứa với mẹ là sẽ trở về, kết quả lại…
“Bá hưu”
Lam Trạch cúi đầu, thấy một con động vật nhỏ đi ra từ trong bụi cỏ ngũ sắc.
Con vật nhỏ có một thân lông trắng như tuyết, đôi mắt tròn xoe như hòn bi ve, mũi và miệng đều nhỏ nhắn, đôi tai cực kỳ giống tai mèo, thân hình ngắn ngủn, nhưng cái đuôi lại rất dài, tựa như đuôi hổ vậy. Nhìn tổng thể thì nó giống một con mèo nhỏ, nhưng chiếc sừng màu đỏ trên trán lại bán đứng thân phận của nó.
"Bá hưu" Tiểu gia hỏa lông xù tiến đến gần chân cậu, ngửi ngửi rồi cọ cọ vào chân cậu, phát ra âm thanh như trẻ con: “Bá hưu bá hưu”
Lam Trạch bị tiểu gia hỏa lông xù này làm cho thấy cưng muốn xỉu, ngồi xổm xuống sờ sờ nó, mỉm cười nói: “Tiểu gia hỏa, mi có biết nơi này là đâu không? Muốn làm sao để rời khỏi đây?”
Tiểu gia hỏa lông xù không hiểu cậu nói gì, sau khi hưởng thụ xong màn vuốt ve của cậu, nó liền đứng dậy, nhảy nhót đến một bụi cỏ nhỏ, há miệng ăn những trái cây trên đó.
Lam Trạch tiến lên nhìn quả tròn màu tím phấn, không nhịn được hái một quả, ngửi thử, hương nho nồng đậm suýt chút nữa đã làm cậu mê hoặc.
Đây là quả nho sao?
Lam Trạch nhìn tiểu gia hỏa lông xù đang ăn quả tròn màu tím phấn, rồi nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong tay, vẫn là không nhịn được ăn thử.
Hương dâu tây lập tức chiếm trọn khoang miệng, vị chua của quả nho kích thích đầu lưỡi, hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Sau khi nuốt mỹ thực vào bụng, Lam Trạch lộ vẻ mặt hưởng thụ, trên mặt nở nụ cười hạnh phúc, lẩm bẩm: “Cái này cũng quá ngon đi!”
Dâu tây kết hợp với quả nho, vị chua ngọt vừa phải, không thể nào quên được vị nho mọng nước cùng vị dâu tây vô cùng đặc biệt đó. Cho dù là đầu bếp hàng đầu thế giới của cậu cũng không thể làm ra món ăn ngon như vậy.
Mở mắt ra, Lam Trạch nhìn ra xa bãi cỏ ngũ sắc rộng lớn, trái tim đang mất mát của cậu bỗng chốc kích động trở lại.
Chẳng lẽ mình đã đi vào thế giới mỹ thực nào đó rồi sao?
“Bá hưu”
Lam Trạch cúi đầu, thấy tiểu gia hỏa lông xù đang lăn lộn, cậu ngồi xổm xuống định chạm vào nó thì cả người ngã xuống bụi cỏ.
Đau... như bị xe tông gãy xương vậy, toàn thân đau đớn đến mức chỉ muốn hôn mê. Hơn nữa không chỉ đau, trong cơ thể cậu như bị lửa đốt, thống khổ đến mức chỉ muốn khóc.
Tiểu gia hỏa lông xù bên cạnh không biết cậu bị làm sao, nó cắn một quả trái cây, đặt trước mặt cậu.
Lam Trạch nhìn chằm chằm vào quả trái cây màu tím phấn, cắn môi nói: “Ăn nữa là tôi chết đó.”
"Bá hưu" Tiểu gia hỏa lông xù đem trái cây cọ cọ vào mặt cậu, lại rống lên một tiếng: “Bá hưu!”
Lam Trạch nắm lấy cọng cỏ nói: “Mi muốn ta ăn nó?”
Tiểu gia hỏa lông xù ngốc nghếch lại lần nữa cọ trái cây vào người cậu, ý đồ đã rất rõ ràng.
Con vật nhỏ này nghe hiểu lời mình nói sao?
Trong đầu hiện lên suy nghĩ này, Lam Trạch chỉ cảm thấy thân thể càng thêm nóng rực, cảm giác muốn chết này khiến cậu lại lần nữa ăn trái cây màu tím phấn.
Hương vị trước sau như một, nhưng so với lúc trước, lần này nuốt vào, cảm giác khô nóng toàn thân biến mất, xương cốt đau nhức cũng dịu đi, quả thực như một viên độc dược, một viên giải dược.
Sau khi cơ thể hồi phục, Lam Trạch chỉ cảm thấy toàn thân mình như bị rút cạn sức lực, cậu xoay người nằm trên cỏ.
Nhìn bầu trời xanh thẳm, Lam Trạch cảm giác có gì đó chạm vào tay mình, nghiêng đầu mới phát hiện, tiểu gia hỏa lông xù đang gặm ngón tay cậu.
Ngồi dậy, Lam Trạch đưa tay sờ sờ tiểu gia hỏa lông xù, mỉm cười nói: “Cảm ơn mi, tiểu gia hỏa.”
Vật nhỏ lông trắng ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm cậu một lúc, Lam Trạch tươi cười hỏi: “Tiểu gia hỏa, mi biết làm sao để ra khỏi đây không?”
Vật nhỏ lông trắng nghiêng nghiêng đầu, sau đó đứng lên, xoay người đi về phía bên phải.
Lam Trạch vội vàng đứng lên, do dự một hồi rồi đi theo.
Vừa đi, cậu liền đi qua bãi cỏ năm màu, đến một khu rừng rậm xanh mướt.
Nói là rừng rậm, nhưng nó giống một đóa hoa hơn, chỉ là màu sắc khác biệt thôi.
Lam Trạch không nhìn lâu, tiếp tục đi theo vật nhỏ màu trắng tiến vào thiên đường lục ý. Đi xuyên qua những chiếc lá cây khổng lồ, một con sâu lông màu xanh lục rơi xuống khiến cậu giật mình, nhưng dáng vẻ uốn éo uốn éo bò lên trên của nó lại chọc cậu cười.
Đương nhiên, sau khi cười xong, Lam Trạch cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía lối vào, cau mày.
Không biết ân nhân cứu mạng của mình hiện tại thế nào rồi.
Nhưng không trốn đi, ở lại đó cũng chỉ vướng bận.
Bất quá, hắn có thể một kiếm giết chết hai con quái thú, đối phó đám côn trùng kia chắc cũng có biện pháp.
Suy nghĩ cẩn thận, Lam Trạch quay đầu lại, phát hiện tiểu gia hỏa bạch mao đã biến mất, cậu vội vàng đuổi theo, lại bị một con lục trùng khổng lồ dọa cho lùi về.
Trên người cậu không có vũ khí, chỉ bằng nắm đấm thì không giải quyết được vấn đề, đành phải ngoan ngoãn trốn sau một gốc đại thụ.
Hắn đã sớm giải quyết xong đám côn trùng, giờ phút này đang ngồi trên phi hành khí lướt qua khu rừng xanh lục, phát hiện trên thiết bị theo dõi có thêm một dấu chấm đỏ, lập tức giảm tốc độ, dừng lại ở khu rừng xanh lục.
Sau khi con lục trùng khổng lồ đi rồi, hắn đã đến phía sau Lam Trạch: “Nguyên lai ngươi trốn đến đây.”
Lam Trạch quay đầu lại, thấy ân nhân cứu mạng của mình, vội nói lời cảm tạ: “Cảm ơn anh.”
“Ngươi làm sao tiến vào được nơi này?”
Làm sao tiến vào được ư? Đương nhiên là xuyên…
Từ từ, lúc trước cậu không phải không nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương sao? Sao giờ lại có thể nghe hiểu rồi?
Lam Trạch kinh ngạc nhìn chằm chằm hắn, há miệng nửa ngày cũng không nói nên lời.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu, vẻ mặt nghiêm túc của hắn trở nên dịu dàng hơn, hắn nói: “Ngươi không thể nói chuyện?”
"Không có, tôi... tôi bị lạc." Lam Trạch xấu hổ cười hai tiếng, chột dạ hỏi: “Xin hỏi, nơi này là địa phương nào?”
“Thơm Ngọt Hoa Viên.”
Thơm Ngọt Hoa Viên?
Lam Trạch trầm mặc một lát, vội vàng hỏi: “Vậy... làm sao để rời khỏi đây?”
“Đừng nhúc nhích.”
Lam Trạch đứng im, hắn tiến lên, rút kiếm ra, tăng tốc, chém đứt cây mây đang tấn công cậu.
Lam Trạch nhìn cây mây đang động đậy trên mặt đất, lập tức xoay người lùi lại vài bước, nhìn con sâu lục khổng lồ trước mặt, không nhịn được nuốt nước miếng.
“Đây là cái gì?”
"Lục Đường Thú." Hắn xem xét xung quanh, cuối cùng dừng mắt ở khu rừng phía sau Lục Đường Thú, nói: “Tôi sẽ cản nó lại, ngươi nhân cơ hội chạy về phía trước.”
“Tôi chạy thì anh làm sao?”
Hắn cười cười: “Ngươi còn muốn ở lại giúp ta sao?”
Cậu không có vũ khí, cũng không biết làm sao để đánh bại con Lục Đường Thú này, có chút xấu hổ nói: “Tôi không có vũ khí, không giúp được anh. Đương nhiên, nếu anh nguyện ý cho tôi một con dao găm gì đó, tôi sẽ ở lại giúp anh, tuy rằng không nhất định có tác dụng.”
Hắn kinh ngạc, dù có dao găm cũng không thể thắng được con Lục Đường Thú này. Nhưng những lời này của cậu lại khiến hắn rất thích, hắn nhếch miệng cười khẽ: “Ngươi rất thú vị, người khác chỉ nghĩ đến việc làm sao để trốn thoát, còn ngươi lại muốn ở lại giúp ta.”
“Anh đã cứu tôi hai lần rồi, tôi cũng nên trả ơn anh chứ.”
“Vậy ngươi nghe ta, chạy về phía trước đi.”
Lam Trạch biết hắn không phải người nói đùa, cậu nghiêm túc gật đầu. Khi Lục Đường Trùng phát động tấn công lần thứ hai, hắn lập tức tiến lên phản kích.
Cây mây bị chặt đứt rơi trên mặt đất chảy ra chất lỏng màu trắng, thu hút những con lục trùng nhỏ dưới lòng đất bò ra kiếm ăn.
Nhìn thấy cảnh này, hắn nhanh tay vung kiếm, chém đứt những cây mây đang cản đường, rồi hô: “Chính là lúc này!”
Lam Trạch lập tức chạy về phía trước, hắn theo sát phía sau. Khi vô số cây mây đuổi theo, hắn chọn cách dừng lại phản kích.
Lam Trạch định tiếp tục chạy, nhưng lại bị cây mây vướng phải, cậu giữ thăng bằng rồi thấy một cây mây đánh lén phía sau hắn, cậu lập tức tiến lên nắm lấy nó, đấm mạnh vào bên cạnh.
“Cây mây này mềm thật.”
Hắn đã chú ý đến việc cậu vừa ra tay giúp mình, xoay người bổ những cây mây đang đánh úp tới trên đầu, nói: “Đi mau!”
Lần này Lam Trạch không hề chần chừ, vội vàng chạy về phía trước, cho đến khi tránh được vòng vây của Lục Đường Thú.
Đương nhiên, cậu đã chạy thoát, nhưng ân nhân cứu mạng của cậu vẫn còn đang chiến đấu với Lục Đường Thú. Càng ngày càng nhiều cây mây từ dưới đất trồi lên, Lam Trạch cau mày gãi gãi mu bàn tay phải, tự hỏi làm sao để giúp đỡ.
Trên người cậu ngoài tấm bằng vô dụng nhị cấp, chỉ còn mỗi chiếc bật lửa.
Thấy bật lửa, cậu nghĩ đến lửa, nhặt những đoạn cây mây bị đứt trên mặt đất, bật lửa đốt rồi ném thẳng về phía con Lục Đường Thú khổng lồ.
Ngọn lửa tiếp xúc với Lục Đường Thú rồi bùng lên, không ngừng thiêu đốt nó.
Lam Trạch bị ngọn lửa hừng hực làm cho sợ ngây người, lùi lại mấy bước, cho đến khi hắn thoát ra thì cả hai mới cùng nhau rời đi.
Đương nhiên, chạy chưa được bao lâu thì phía trước lại gặp một con Lục Đường Thú khác, Lam Trạch nhướng mày nói: “Vẫn chưa đủ sao?”
Hắn nghe thấy tiếng cậu oán giận, cười cười nói: “Nơi này là địa bàn của Lục Đường Thụ, có nhiều Lục Đường Thú như vậy cũng không có gì lạ.”
“Vậy phải làm sao mới rời khỏi đây được?”
"Ngươi cứ tiếp tục chạy, nhưng lần này đừng dùng lửa." Hắn nói xong liền chặt đứt những cây mây dày đặc phía trước.
Lam Trạch không hiểu vì sao không thể dùng lửa, nhưng giờ cậu chỉ có thể nghe theo lời hắn, không ngừng chân, tiếp tục chạy.
Đương nhiên, trên đường gặp phải cây mây cản trở, cậu vẫn sẽ đá một cái hoặc đấm một quyền, tuy rằng không có hiệu quả gì, nhưng ít ra cũng có đường để trốn.
Bất quá, cái gọi là địa bàn chính là đang nói cho những kẻ xâm nhập biết rằng: vào thì dễ, ra thì khó. Khi gặp ngày càng nhiều Lục Đường Thụ, Lam Trạch dừng lại.
“Mấy con Lục Đường Thú này cứ phát ra mùi ngọt ngào, chẳng lẽ là đường?”
Hắn tiến lên, nói: “Cây mây tay của Lục Đường Thú chính là nước đường.”
Lam Trạch đưa tay phải cho hắn: “Anh nói thứ này?”
Hắn gật đầu, Lam Trạch nếm thử thứ nước đường dính trên ngón tay.
“Đừng ăn!”
Lam Trạch kinh ngạc: “Thật là đường! Anh làm sao vậy?”
Bá hưu: Tiếng kêu của con vật nhỏ lông trắng.