Tới giữa trưa, quán rượu mới mở cửa. Nhâm Tiểu Túc quay lại thị trấn, nhìn những lưu dân kia làm gì vào sáng sớm. Từng người kết bạn đi tới nhà xưởng nhận đồ ăn hôm nay.
Lưu dân khó lòng để dành tiền, không tính mỗi ngày kiếm được không nhiều, tập đoàn còn chuẩn bị cho họ quán canh thị, bia, thuốc lá, sòng bài các kiểu. Trung Nguyên không cấm rượu, hẳn là vì lương thực ở đây tương đối phong phú.
Chiều nào công nhân về cũng bị mấy cửa hàng sinh hoạt kia dụ dỗ. Vừa làm xong một ngày họ đã nghĩ ngay tới việc tự khen thưởng bản thân, tiền vừa kiếm được nay lại ói ra.
Trên thị trấn này, chung quy cũng có một cửa hàng sẽ khiến người yêu thích.
Trương Cảnh Lâm từng nói, đây là thiết giới mà tập đoàn tỉ mỉ tạo ra, không sai chút nào.
Nhìn những lưu dân kia lui tới khiến Nhâm Tiểu Túc nhớ tới cuộc sống của mình với Nhan Lục Nguyên khi ở hàng rào 113. Tuy đoạn thời gian đó khó khăn hơn hiện tại nhưng ký ức vô cùng tươi đẹp.
Nhâm Tiểu Túc nhờ vào những ký ức tươi đẹp mà quên đi những khổ sở trong đó, quên mất hắn từng ăn không đủ no, từng bị gạt bỏ, quên mất hắn từng phải lo sợ tới khi chìm vào giấc ngủ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play