Bản thân có được tiền đồ rộng lớn sáng sủa cũng phải nhớ tới huynh đệ chứ. Làm thổ phỉ rất khó để chết già, ở nơi hoang vu này không phải lúc nào cũng có người tới kéo họ lên. Thời gian này họ sống rất khó khăn.
Những năm gần đây, Hà Cốc không có thương đội nào tới, muốn ăn cơm nhất định phải chém giết với những thổ phỉ khác. Ai biết còn sống qua hết hôm nay không?
Cách đây ba năm, thổ phỉ nghèo tới mức phải ăn cỏ dại, vỏ cây. Thổ phỉ cũng khổ lắm chứ.
Có vài thổ phỉ chịu không nổi phải chạy về nhà xưởng làm việc…
Vào năm trước, Khánh thị để ý tới nơi này mới giúp tình huống của họ tốt hơn. Ban đầu vận chuyển thức ăn tới cam đoan không để họ chết đói cũng không cho họ tản đi. Từ khi ấy cũng vụng trộm đưa vũ khí tới. Đây là một quá trình được tiến hành từ từ.
Đương nhin, đám thổ phỉ cũng không biết thế lực giúp đỡ mình là Khánh thị. Họ cũng chẳng quan tâm ai, họ chỉ quan tâm bản thân có thể sống được bao lâu mà thôi.
Mọi người đều biết đối phương đưa họ súng ống đạn dược là có mục đích riêng. Chỉ sợ người kia đang muốn hợp nhất Hà Cốc. Nhưng biết thì thế nào, chỉ cần họ có thể sống tiếp là được. Tới lúc đó nếu bị ép tới tuyền tuyến cũng là có cơm ăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play