Nhan Lục Nguyên lẳng lặng đứng đó.
Hiện giờ họ có 6 thương binh, nếu thay 6 thương binh hoàn thành nhiệm sẽ là một khối lượng công việc khủng khiếp.Nhiệm vụ được phân cho mỗi cá nhân đã được ước lượng sức làm của một người.
Có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình đã là không dễ rồi, thay người khác hoàn thành kiểu gì?Lúc này Vương Phú Quý và Lý Thanh Chính đi tới bên cạnh Nhan Lục Nguyên:- Đừng lo nữa.
Chúng ta sẽ làm phụ ngươi, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.Ba nam sinh không bị thương cũng đi tới:- Còn có chúng ta.Ngay cả nữ sinh cũng giơ tay lên:- Chúng ta cũng có thể giúp một ít.Vương Vũ Trì bị thương vùng vẫy đứng lên:- Vết thương của chúng ta đã ổn rồi, có thể làm việc được.Nhan Lục Nguyên cười:- Ngồi xuống đi, cố quá là quá cố đấy.
Mọi người đừng làm quá lên, cũng chỉ thêm ít việc thôi mà.Không thể không nói, Nhan Lục Nguyên vẫn cảm nhận được sự ấm áp bủa vây.
Những người này đã trải qua thời gian dò xét, mọi người là đồng đội chung hoạn nạn, có sự tin tưởng nhất định từ hai phía.Lại nhìn những nạn dân khác mà xem, người nguyện ý giúp đỡ họ có ai đâu.Trước kia Nhan Lục Nguyên và Nhâm Tiểu Túc đều độc lai độc vãng, chỉ có hai người họ thôi.
Mà bây giờ, một khắc này khiến Nhan Lục Nguyên cảm nhận được sức mạnh đến từ sự đoàn kết.Tiểu Ngọc Tỷ cầm một ít bùn bôi lên mặt Khương Vô và mấy nữ sinh khác:- Ở nơi hoang dã lại không có Tiểu Túc, phải phòng ngừa có người nhớ thương chúng ta.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT