Nguyên lai không thể nằm sấp bất động mãi, thỉnh thoảng vẫn phải giữ sự linh hoạt của mấy ngón tay.Thẳng tới sáng sớm, lúc Nhan Lục Nguyên buồn ngủ tới hai mắt díp lại thì một con chim sẻ khác bay vào!Nhan Lục Nguyên nhanh tay kéo dây thừng, cành cây chống nồi sắt vang lên cái cạch.Nhan Lục Nguyên cắn răng nhào tới.
Hắn cảm thấy đốt ngón tay của mình đau nhức vô cùng, may mà hắn còn có người máy nano hỗ trợ!Nhan Lục Nguyên gắt gao úp cái nồi xuống.
Xác nhận xong chim sẻ có trong nồi mới duỗi tay vào trong, vừa duỗi vào đã bị mổ đau đớn vô cùng!Này đâu có giống Nhâm Tiểu Túc nói! Nhan Lục Nguyên thầm giọng gào thét, hắn mất nửa ngày mới có thể bẻ gãy cổ chim sẻ!Vừa bẻ xong, trên mu bàn Nhan Lục Nguyên là ba lỗ máu!Nhan Lục Nguyên ôm chim sẻ ngồi dưới đất, chớp mắt khóc rống lên.
Xung quanh không có ai, tiếng khóc của Nhan Lục Nguyên ngày càng lớn.Nhan Lục Nguyên không khóc vì đau mà là khóc cho Nhâm Tiểu Túc.Lúc trước Nhâm Tiểu Túc luôn nói mình đi săn rất vui, rất dễ.
Nhan Lục Nguyên vẫn luôn biết Nhâm Tiểu Túc nói xạo.Nhưng cuộc sống luôn có khoảnh khắc vui buồn khác nhau.
Nhan Lục Nguyên cứ tưởng mình đã hiểu Nhâm Tiểu Túc cực khổ thế nào, nhưng bây giờ nghĩ lại, những đau khổ Nhâm Tiểu Túc kể ra chỉ bằng một phần trăm so với hắn tưởng tượng thôi.Loại chuyện này chỉ có khi chính mình trải qua mới biết những năm qua Nhâm Tiểu Túc phải gánh gồng những gì.
Vì sao Nhâm Tiểu Túc thủy chung không cho hắn đi sănLúc ấy thiếu niên không có người máy nano hỗ trợ, cũng chẳng có bao tay che đậy.Nhan Lục Nguyên lau khô nước mắt rồi quay về nơi trú quân.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT