Ghét thì ghét nhưng mọi người đã năn nỉ nhờ Hồ Thuyết viết câu đối.
Bây giờ lão nhân già người ta ghi rồi, không treo lên thì kỳ quá.Kỳ thật câu đối xuân này chỉ là một loại triển vọng với năm mới của con người mà thôi.
Mọi người vui vẻ là được.Phòng gỗ giản dị khá tốt, để trong phòng ấm áp hơn, mọi người đã lột da của mấy con mồi mà đàn sói đưa tới, rửa sạch sẽ, phơi khô rồi treo lên phòng, cố gắng hạn chế gió lùa vào.Đợi phòng gỗ xây xong, Nhâm Tiểu Túc và Lý Thanh Chính liền lái xe tải vào thị trấn, đón Vương Phú Quý, Nhan Lục Nguyên và đám Khương Vô tới trạm gác.Có điều Hồ Thuyết lại ngăn họ lại:- Hiện tại bên ngoài thị trấn không giống như xưa.
Bây giờ các người tới đó đón người là sai lầm đấy.
Đợi thêm 2 hôm nữa hãy đi.Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ:- Có chuyện lớn gì ư?- Lý thị đã bỏ một đội chiến lữ.Hồ Thuyết giải thích.Mọi người đều sửng sốt:- Một chiến lữ có tới vài ngàn người? Nói bỏ là bỏ?Hồ Thuyết vui cười:- Đúng là nói bỏ là bỏ.
Cho nên hiện tại bên ngoài hàng rào 108 đã lâm vào trạng thái giới nghiêm.
Chiến hào đầy đất.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT