Với tố chất thân thể của Nhâm Tiểu Túc, chỉ ngã xe đạp không khiến hắn bị thương.
Nhâm Tiểu Túc vỗ vỗ bùn đất và tuyết trên người rồi đứng dậy:- Vô Địch à, lần sau gặp loại chuyện bất bình này.
Ngươi để ta tới làm là được.
Ngươi lái xe cho tốt vào được không?- Ờ, được sư phụ!Trần Vô Địch vội vàng tới nâng xe dậy, tiếp tục chở Nhâm Tiểu Túc đuổi kịp đội ngũ.Nhâm Tiểu Túc quay đầu nhìn đàn sói ở phương xa.
Chỉ thấy cảnh tượng nạn dân chạy trốn cũng không kinh động tới chúng.
Đám bạch lang kia đứng trong tuyết bất động, bộ dáng nhàn rỗi không có chuyện gì quan sát.Có điều Nhâm Tiểu Túc thật sự nghĩ mãi không rõ, đền cùng chúng có mục đích gì.Trần Vô Địch vừa đạp xe vừa nói:- Sư phụ, sao trên đời luôn có người muốn làm tổn thương người khác để đạt được chuyện mình muốn vậy?- Đây là sự ti tiện trong tính người.Nhâm Tiểu Túc không thèm để ý mà đáp.- Sao mấy người đó không làm mà muốn hưởng vậy?Trần Vô Địch hỏi.- Cũng là sự ti tiện trong tính người.Nhâm Tiểu Túc đáp.Lúc này, bỗng nhiên âm thanh của Trần Vô Địch có chút sa sút:- Vậy sư phụ, ngươi nói xem, về sau ta bênh vực kẻ yếu thế nào.
Người xấu nhiều như vậy, vạn nhất ta cứu nhầm người xấu thì sao?Nhâm Tiểu Túc có thể cảm nhận được mâu thuẫn trong lời nói của Trần Vô Địch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play