Người bán thuốc, cách xưng hô này thường xuất hiện ở những hoàn cảnh không đứng đắn.Nhâm Tiểu Túc có phần không cam lòng.
Hắn là siêu phàm giả trẻ tuổi có tương lai đầy hứa hẹn.
Sao phải chịu cách xưng hô kiểu này?Tỷ như hắn nói, bị gọi là người bán thuốc sẽ khiến địa vị xã hội giảm trầm trọng…Lúc này một người đi vào:- Đại phum xem thử ta bị gì đi.
Bụng của ta cứ khó chịu mãi.Nhâm Tiểu Túc từ chối không chút nghĩ ngợi:- Sau này chúng ta không khám bệnh nữa.Kết quả người kia lại không vui:- Nơi này của các ngươi là y quán.
Sao lại không xem bệnh? Các ngươi biết ta là ai không?Nhâm Tiểu Túc cũng không vui.
Người trong hàng rào sao nhỏ mọn thế nhỉ.
Vừa mở miệng liền khoe khoang thân phận của mình? Cứ như thân phận cao quý lắm không bằng.
Nhâm Tiểu Túc lườm đối phương:- Ngươi là ai?- Ta là Nhân Lâm Phong ở thành Tây, ngươi cứ đi hỏi thăm liền biết!Người kia kiêu ngạo đáp.Đột nhiên, Nhâm Tiểu Túc nghe được âm thanh đã lâu không thấy của cung điện:“Nhiệm vụ: Trị bệnh cứu người.”Nhâm Tiểu Túc mặt mày hớn hở nhìn Nhan Lâm Phong:- Tới tới tới, nói ta nghe ngươi bị gì nào.Nhan Lâm Phong có chút sững sờ, không ngờ danh tính của mình lại lan xa đến thế.
Vốn muốn phát hỏa nay cũng bớt đi:- Bụng ta không thoải mái, có chút đau.- Lão Vương, lấy cho hắn ba viên kháng sinh.Vẻ mặt Nhâm Tiểu Túc ôn hòa nói:- Ngươi bị viêm dạ dày, uống thuốc là khỏi.- Thật ư?Nhan Lâm Phong bán tín bán nghi hỏi.- Thật!Nhâm Tiểu Túc ung dung nói.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play