- Có thể phía trước có thị trấn.Nhan Lục Nguyên dí sát mặt vào tấm kính ngăn cách thùng xe và đầu xe, hai mắt lóe sáng.Nghe thế, mọi người vốn đang ngủ ngáy mơ hồ tỉnh lại.Dọc đường này cả bọn cũng chẳng làm gì hơn, ngay cả chỗ nằm cũng không có, còn mãi lo lắng sợ hãi.
Họ đều lo, vạn nhất bầy sói và vật thí nghiệm đuổi theo thì phải làm sao?Đến lúc đó, dù Trần Vô Địch có là siêu phàm giả chỉ sợ cũng không ngăn được nhiều vật thí nghiệm như thế.Tuy đám Nhâm Tiểu Túc nói không sao, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn có chút thấp thỏm.Thẳng tới khi họ thấy được “văn minh nhân loại” thì mọi người đều xúc động.
Sau khoảng thời gian họa kiếp, cuối cùng họ cũng thấy ánh sáng rồi.Đương nhiên cũng có người kinh ngạc, tỷ như La Lam và Khương Vô đều suy nghĩ.
Họ không thấy Nhâm Tiểu Túc làm gì cả, vậy mà đoán được đàn sói sẽ không tấn công họ.Hơn nữa, đàn sói thật sự là không có tới!Dọc theo con đường này, Khương Vô đã biết được rất nhiều điều.
Thiếu niên là lưu dân này tựa như tiên tri, đã đoán chính xác rất nhiều chuyện.Ví dụ buổi tối khi vật thí nghiệm đột kích.
Nếu nàng không sớm dẫn đám học sinh đuổi theo Nhâm Tiểu Túc, e rằng hiện tại mọi người đã chết ở đó.Sau một hồi chạy nạn, đám Nhan Lục Nguyên đều an toàn.
Những nạn dân khác không mang theo gì cả, nhưng năm người Nhâm Tiểu Túc lại hành lý chỉnh tề, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị.Điều này khiến Khương Vô không khỏi hâm mộ đám Nhan Lục Nguyên.
Nếu Nhâm Tiểu Túc dẫn theo nàng và đám học sinh, e rằng họ sẽ ít chịu tội hơn.Đương nhiên, Khương Vô biết Nhâm Tiểu Túc không có nghĩa vụ đso.
Hơn nữa đối phương đã giúp nàng quá nhiều.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT