Nghiêm Khắc nghe đến câu cuối, thật không biết rốt cuộc hắn là thật lòng ngưỡng mộ hay là cố ý châm chọc anh.

Ly hôn rồi lại thất nghiệp ở tuổi trung niên, không phải điển hình của một kẻ thất bại trong đời sao.

“Nói thật nha người anh em, giờ không có công việc thì sau này cậu tính thế nào? Đến lúc đó nhớ kéo ông anh theo với nhé.”

Nghiêm Khắc lắc đầu, “Chưa nghĩ ra, tính trước mắt là nghỉ ngơi một thời gian đã.”

May mà hiện tại tuy không có công việc, nhưng anh cũng không có nợ nhà, bán nhà vẫn còn dư ít tiền, cộng thêm khoản bồi thường của công ty nữa, tuy không thể để anh nằm dài mãi được, nhưng nghỉ ngơi một thời gian thì vẫn không thành vấn đề.

Triệu Minh cắn một miếng thịt xiên, “Cậu bây giờ không có áp lực gì, muốn nghỉ thì nghỉ, còn tôi thì một ngày cũng không dám dừng lại. Vợ tôi ngày nào cũng cầm máy tính ra tính toán, nào là phí quản lý nhà cửa, nào là học phí của con, rồi lớp học thêm, tháng nào cũng xài tiền như nước. Bao nhiêu năm tích cóp, cuối cùng chỉ vừa trả xong nợ nhà, nhưng tiền tiết kiệm thì không có lấy một xu.”

Triệu Minh với Nghiêm Khắc cũng giống nhau, đều thuộc kiểu quản lý nhỏ không yêu cầu kỹ năng gì nhiều. Lần này công ty cắt giảm biên chế, họ cũng sớm đoán được, nên trước nửa tháng đã bắt đầu đi nộp hồ sơ khắp nơi.

Nhưng hồ sơ nộp đi cũng như đá chìm đáy biển, không một chút tin tức. Nghĩ tới một tháng sau khi thật sự không còn thu nhập, chỉ dựa vào số tiền bồi thường này thì cũng chỉ gắng gượng được một hai năm, và rồi sau đó thì sao đây?

Hai người đàn ông trung niên chán nản, buổi tối cùng nhau ngồi ở quán nướng uống đến tận nửa đêm, cuối cùng Triệu Minh vẫn là uống say mèm.

Nghiêm Khắc tìm người lái xe thay, trước tiên đưa Triệu Minh về nhà thì nhìn thấy vợ hắn mặt đen như than, anh phải bồi một hồi xin lỗi mới được phép đặt người lên ghế sô pha trong phòng khách, không dám ở lại thêm một giây nào, chạy vội đi ngay.

Anh thậm chí còn tưởng tượng được, sáng mai khi Triệu Minh tỉnh dậy, chắc trong nhà lại là một trận đại chiến. Chắc lần này xong rồi, mấy tháng sau Triệu Minh cũng không dám rủ anh đi uống rượu nữa.

Quả nhiên, hôm sau trở lại công ty, Triệu Minh đã chạy tới tìm anh để kể khổ, dáng vẻ khoa trương mà miêu tả vợ mình nổi giận dữ dội đến mức nào.

Ngày 30 tháng 7, học sinh đều đang nghỉ hè, Nghiêm Khắc cũng đón kỳ nghỉ dài ngày của mình.

Không có cảnh tượng tinh anh công sở ôm hộp giấy gom đồ như trong tưởng tượng, chỉ có một người đàn ông trung niên mang theo một túi giấy siêu to, vác theo đống đồ đã mua và dùng suốt mười năm ở công ty, nào là bình giữ nhiệt, lót chuột, và cả mấy món đồ lông dê đợt khuyến mãi.

Nghiêm Khắc tuy không đòi hỏi cao về vật chất, nhưng vẫn chú ý hình tượng một chút, lấy túi giấy từ cửa hàng quần áo mua trước đây, chứ không như Triệu Minh, lôi đâu ra cái túi nhựa siêu thị cũ nát.

Đồ đạc chất vào cốp xe rồi khởi động xe, Nghiêm Khắc lái xe đi thẳng, không ngoái đầu nhìn lại.

Mười năm làm trâu làm ngựa, tuy không đến mức đau khổ muốn chết, nhưng thật sự cũng chẳng có gì đáng để lưu luyến.

Không cần đi làm, không cần mỗi ngày dậy sớm chen chúc tàu điện ngầm, cái cuộc sống máy móc vốn đã hình thành lập tức dừng lại.

Tạm thời mất đi mục tiêu sống, có người sẽ sợ hãi, có người sẽ hoảng loạn, nhưng Nghiêm Khắc dường như chỉ có một cảm giác duy nhất là vô cảm, thậm chí là chết lặng.

Vừa mới bắt đầu được mấy ngày, Nghiêm Khắc ở lì trong phòng trọ đến cửa cũng không bước ra, đói bụng thì gọi đồ ăn giao tận nơi, mệt mỏi thì ngã đầu xuống là ngủ.

Một ngày ít nhất ngủ được 12 tiếng đồng hồ, giống như muốn bù lại hết những năm trước đã không được ngủ no.

Lối sống như vậy cứ kéo dài nửa tháng, cho đến khi một lần tim đập nhanh bất ngờ làm anh giật mình tỉnh dậy khỏi cơn mệt mỏi.

Tuy rằng anh vẫn luôn cảm thấy con người tồn tại cũng chẳng có gì to tát, nếu như chết đi thì cũng chẳng đáng tiếc gì, nhưng trên tay dù sao cũng có ít nhiều tiền bạc, trăm ngàn gì đó dù sao cũng là tiền mà.

Vì muốn giữ mạng, Nghiêm Khắc nhanh chóng quyết định đi đặt hẹn trước kiểm tra sức khỏe toàn diện tại bệnh viện công vào ngày hôm sau.

Cả ngày hôm đó, anh làm đủ thứ kiểm tra như xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, đo điện tâm đồ, soi dạ dày, soi đại tràng, chụp cộng hưởng từ, thậm chí cả kiểm tra tuyến tiền liệt và tinh trùng.

Trời nào biết cuối cùng kiểm tra tinh trùng là để làm gì, đã bao nhiêu tuổi rồi, lại từng trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, con cái sớm đã bị anh gạch bỏ khỏi kế hoạch cuộc đời rồi mà.

Anh đi khám ở trung tâm kiểm tra sức khỏe của bệnh viện tam giáp, không phải mấy chỗ kiểm tra sức khỏe tầm thường bên ngoài, nghĩ là có thể tin tưởng hơn một chút.

Chưa đầy một tiếng thì kết quả đã có.

“Cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh, tinh trùng cũng khỏe mạnh, sức sống đạt mức trung bình của người 25 tuổi.”

Nghiêm Khắc không hứng thú lắm với chuyện bàn luận tinh trùng của mình khỏe đến mức nào, anh chỉ hỏi: “Vậy trận tim đập nhanh trước kia là vì sao?”

“Về mặt bệnh lý thì tạm thời không phát hiện bất thường gì, điện tâm đồ cũng bình thường, nhịp tim không đều thỉnh thoảng xuất hiện có thể là do áp lực, vận động hoặc thói quen ăn uống gây ra. Khuyên anh nên ra ngoài thư giãn nhiều hơn và luôn giữ tâm trạng vui vẻ.”

Nghiêm Khắc đại khái cũng hiểu, có lẽ là lối sống không điều độ dạo gần đây dẫn đến.

Cầm tờ kết quả khám bệnh bước ra khỏi bệnh viện, nhìn đám người ra vào nhộn nhịp trước cổng làm anh hiếm khi nảy sinh một cảm giác mông lung.

Cả đời con người phấn đấu, chẳng phải chỉ vì để sống cho tốt hơn sao?

Nhìn vào trạng thái cơ thể hiện tại của anh, nếu không có gì bất ngờ thì anh vẫn còn sống được lâu dài.

Nhưng thế nào mới được coi là sống cho tốt đây?

Có tiền?

Trên tay anh tuy không nhiều lắm, nhưng cũng chẳng thiếu.

Có công việc?

Ừm, cái này bỏ qua đi, công việc chỉ để tồn tại thôi, chẳng liên quan gì đến “tốt” cả.

Công việc mang lại áp lực và gánh nặng, chỉ đem đến cảm xúc tiêu cực, còn cảm xúc tích cực mới là thứ cần thiết cho cuộc sống tốt đẹp.

Đúng vậy, cảm giác vui vẻ mới được tính là tốt đẹp.

Anh nghĩ đến lời bác sĩ nói, hay là... ra ngoài đi một chút?

Từ thời đi học, anh đã bắt đầu đi làm kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp đi làm cũng chưa từng có thời gian để ra ngoài chơi, những chuyến du lịch ít ỏi đều là đi theo công ty tổ chức.

Nhưng du lịch theo đoàn, xung quanh đều là đồng nghiệp và lãnh đạo cũng chẳng khác gì đổi chỗ làm việc, suốt ngày còn phải chú ý ánh mắt người khác thì làm sao mà chơi vui được chứ.

Cho nên tính ra, anh giống như chưa từng trải qua một lần du lịch nhẹ nhàng sung sướng nào cả.

Nghiêm Khắc là một người có năng lực hành động tương đối mạnh.

Nếu đã quyết định muốn ra ngoài thì anh sẽ về nhà liền và lôi máy tính ra, bắt đầu tra cứu kinh nghiệm du lịch.

Ở Tieba và mấy diễn đàn lang thang nửa ngày, cảm giác đâu đâu cũng không tồi cả, đi tuyến Tạng cũng được hay đi dọc bờ biển cũng được, mà phía Bắc cũng vẫn ổn thôi.

Bởi vì trước đây anh chưa từng phải đứng trước lựa chọn khó khăn kiểu này, giờ lại đối mặt với bản đồ cả nước, anh nhất thời cảm thấy khó xử.

Nơi nào cũng chưa đi qua và nơi nào cũng muốn đi cả.

Chính anh có xe, thuê phòng trọ không cần nhiều hành lý, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui, tự nhiên là lựa chọn du lịch tự túc rồi.

Nhưng mà, trạm đầu tiên muốn đi đâu thì dù sao cũng phải quyết định hướng đi trước chứ.

Cuối cùng, Nghiêm Khắc chọn cách đơn giản nhất là tung đồng xu.

Đồng xu chỉ có hai mặt, vậy anh liền tung hai lần.

Hai mặt đều xu ngửa là phía Bắc, hai mặt đều xu sấp là phía Nam, một xu ngửa một xu sấp là chưa quyết định được, đến lúc đó lại tung thêm lần nữa.

Anh tung hai đồng xu xuống, cả hai đều sấp cả.

Vậy là khỏi cần tung lần nữa.

Đi, bắt đầu từ phía Nam.

Xem ra lần này, anh muốn đi ngắm biển trước đã.

Đã xác định được mục tiêu, những chuyện tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều.

Đầu tiên là nói với chủ nhà rằng tháng sau không thuê nữa, cuối tháng sẽ dọn đi.

Bởi vì không biết mình sẽ đi bao xa và đi bao lâu nên tất cả các công việc chuẩn bị cần làm đều phải chuẩn bị đủ cả, Nghiêm Khắc trước giờ vẫn tin chắc “lo xa thì khỏi họa”.

Anh lên siêu thị và các nền tảng mua sắm online, chọn mua ít nhu yếu phẩm, quần áo, mấy thứ thuốc men thường dùng, đồ ăn vặt linh tinh, còn chuẩn bị cả đồ bơi và kính bơi để đi biển.

Cũng may là du lịch tự túc, không cần mang theo ai khác, toàn bộ tài sản cùng mấy ngày này mua đồ nhét vào cốp xe không hết, ghế sau cũng chất thêm không ít.

Ngày 1 tháng 9, ngày khai giảng của sinh viên mới.

Nghiêm Khắc trao chìa khóa cho chủ nhà, xác nhận đã hoàn tiền đặt cọc rồi tạm biệt chủ nhà, cùng “ông bạn già” đã đồng hành mười năm bắt đầu bước lên hành trình chưa biết trước của mình.

Theo lý mà nói, nhắc đến phía Nam, nổi tiếng nhất chắc là Quảng Đông. Thế nhưng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại chọn đi vòng vòng cuối cùng tới tận Quảng Tây.

Từ thị trấn cổ Hoàng Diêu ở Hạ Châu, đến Quế Lâm nơi được mệnh danh là “sơn thủy giáp thiên hạ”, rồi lại tới Liễu Châu “danh tiếng không hay” nổi tiếng với bún ốc, rồi tới làng trường thọ Hà Trì, hẻm núi Trăm Sắc kỳ ảo, thác nước vượt biên Sùng Tả Đức Thiên, phố phong tình Phòng Thành Cảng Việt.

Cuối cùng, Nghiêm Khắc đỗ xe ở Bắc Hải, xách hành lý, cầm vé tàu, bước lên du thuyền đi đảo Vi Châu.

Là người đất liền, Nghiêm Khắc không có nhiều cơ hội ngồi thuyền, càng đừng nói là ngồi liền một mạch gần một trăm phút như lần này.

Cho nên, khi nghe thấy quầy bán hàng trên tàu không ngừng nhắc du khách mua miếng dán chống say tàu, Nghiêm Khắc liền dứt khoát bỏ ra mười đồng mua một miếng dán cho mình.

Không biết là miếng dán đó thật sự phát huy tác dụng, hay do thể chất anh đặc biệt tốt mà suốt tiếng rưỡi trên biển, anh không hề cảm thấy khó chịu chút nào.

Anh thầm nghĩ, lần sau có thể thử tiết kiệm chỗ tiền này xem sao.

Nghiêm khắc là đã lên trên web để đặt trước homestay, lúc lên thuyền cũng đã liên hệ với chủ homestay trước.

Chân dung chủ homestay hồi đáp cực kỳ nhanh:【Được rồi anh, bên em đã sắp xếp xe đón anh theo thời gian anh đến, sau khi ra khỏi bến anh liên hệ số 138xxxxxx nhé.】

Nghiêm khắc không hiểu ra sao:【Được, cảm ơn.】

Xuống thuyền, đi theo đám người bước trên một hành lang thật dài, vừa mới lên đảo du khách và những lữ khách chuẩn bị rời đảo lướt qua nhau.

Mang theo balo ra khỏi bến, Nghiêm khắc gọi điện liên hệ với tài xế, tìm thấy tài xế đón mình ở bãi đỗ xe khu A.

Chàng trai trẻ da màu lúa mạch, dáng người cao lớn lại rất hay nói cho dù Nghiêm khắc không nói nhiều thì cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho anh các địa điểm tham quan trên đảo.

“Hai ngày nay thời tiết không tệ, anh đi một mình có thể thuê xe điện đi dạo, hầu như homestay nào cũng có.”

Nghiêm khắc nghe vậy cảm thấy tò mò, “Cậu không phải là nhân viên của homestay sao?”

Chàng trai cười cười, “Tôi chỉ hợp tác với bọn họ thôi, mỗi ngày chở khách cho mấy homestay một chút. Nhưng nếu anh cần xe tải, cũng có thể tìm tôi.”

Nói rồi từ túi lấy ra một tấm danh thiếp đưa qua.

“Tôi đi một mình, chắc không cần xe tải đâu.”

Chàng trai không để tâm, “Dù không cần cũng cầm lấy đi, coi như làm bạn, lần sau anh có bạn bè tới chơi cũng có thể nhờ tôi giới thiệu chút.”

Nghiêm khắc gật đầu, "Được rồi." Tính cách như này làm nghề dịch vụ đúng là quá tốt rồi.

Nói chuyện vài câu như vậy thôi mà cũng chỉ hơn mười phút, xe ngắm cảnh đã từ đại lộ rẽ vào một con đường nhỏ rồi đi tiếp chưa đến 300 mét thì đến homestay mà Nghiêm khắc đã đặt.

Vừa vào sân, bên phải đã có thể thấy một mái che để xe, bên trong đặt mười mấy chiếc xe điện.

Nghiêm khắc nghĩ lát nữa có thể thương lượng với chủ nhà việc thuê xe.

Cả sân diện tích khá rộng, bên trong có lối đi nhỏ, đình hóng gió, ghế bập bênh, tất cả bố trí đều rất ấm cúng và nhã nhặn.

Kiến trúc chính của homestay là một tòa nhà ba tầng sơn trắng, chắc là nhà dân cải tạo lại, bên ngoài nhìn khá mộc mạc.

Nghiêm khắc xách balo bước vào sân, liền thấy từ cửa lớn có một người trẻ tuổi, diện mạo rất tuấn tú, tươi cười bước ra.

“Anh là anh Nghiêm đúng không? Trên đường vất vả rồi.”

Bị nụ cười tươi sáng làm cảm động, Nghiêm khắc cảm thấy tâm tình thoải mái hẳn, trên mặt không tự giác cũng nở nụ cười, “Ừm, chào anh, mấy ngày tới làm phiền anh rồi.”

Chủ homestay vui vẻ dẫn khách vào trong, trước tiên hỗ trợ làm thủ tục nhận phòng, lúc kiểm tra giấy tờ tuỳ thân xong còn tiện miệng hỏi một câu, “Anh có hút thuốc không?”

Nghiêm Khắc hơi ngẩn ra, đây là homestay không cho hút thuốc sao?

Giây tiếp theo, Nghiêm khắc nói, "Tôi không hút thuốc." Cùng lúc đó, chủ nhà đưa một chiếc bật lửa ra trước mặt.

Chủ nhà phản ứng rất nhanh, “Lúc lên thuyền không cho mang bật lửa, nên cái này là chuẩn bị cho khách.”

Nghiêm khắc gật đầu tỏ ý đã hiểu, có thể nói là rất chu đáo, nhưng anh vẫn từ chối món quà nhỏ này, “Tôi thực sự không hút thuốc, cảm ơn nhé.”

Chủ nhà tự nhiên cất bật lửa đi, làm nghề homestay mấy năm nay, khách kiểu gì cũng gặp rồi, chút chuyện nhỏ này không đáng bận tâm.

Dẫn khách đi vòng qua quầy, “Phòng của anh ở tầng hai, tôi dẫn anh lên xem trước, nếu không hài lòng thì nói, bên em còn hai phòng khác theo tiêu chuẩn, có thể đổi.”

Cầu thang ngay bên phải quầy lễ tân, ánh mắt Nghiêm khắc thoáng thấy có một phòng nửa mở cửa, bên trong để tủ, trên tủ là những chăn nệm trắng tinh, chắc là kho chuẩn bị đồ dùng cho khách.

Phòng của Nghiêm khắc ở cuối hành lang tầng hai, chủ nhà cầm chìa khóa mở cửa phòng, “Tất cả các phòng ở đây đều là phòng view biển, phòng này còn có ban công nhỏ ngoài trời nữa. Anh xem thử đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play