Bạch Cảnh đột ngột mở mắt, một động tác xoay người đứng dậy. Ngón tay thon dài nắm chặt lấy nguồn năng lượng thương bên hông, ánh mắt màu trà sắc bén như dao, cảnh giác nhìn xung quanh.
Cậu nhận ra mình đang đứng ở một khu vực hoang tàn, những căn phòng thấp bé, đơn sơ nối tiếp nhau, tàn tạ, và không xa là một bãi rác lớn tỏa ra mùi hôi thối.
Không cảm nhận được nguy hiểm, Bạch Cảnh cảm thấy trong lòng hơi thả lỏng, đưa tay sờ cổ mình. Trên tay cậu không dính máu, và cũng không cảm thấy chút đau đớn nào.
“Lẽ nào...” Cậu tự hỏi, trong đầu vẫn còn hình ảnh mình bị ngũ cấp tang thi cắn, cơn đau đột ngột khi hàm răng sắc nhọn xuyên qua cổ. Nhưng giờ đây, rõ ràng là không còn cảm thấy gì.
Bạch Cảnh nhắm mắt lại, lần nữa quan sát xung quanh, nhận thấy đây không phải là nơi quen thuộc của mình. Mặc dù đây cũng là một khu nghèo nàn, nhưng không có tang thi hay mùi máu tanh nồng nặc như cậu từng trải qua.
Chuyện này là thế nào? Cậu tự hỏi.
Cơn đói quen thuộc bất ngờ ập đến, Bạch Cảnh nhanh chóng lấy ra một miếng bánh nén khô từ trong túi, xé bao bì và bắt đầu ăn.
Dù đây là đâu, việc cấp bách nhất là phải tìm thức ăn và nước uống, vì chỉ có tồn tại mới quan trọng.
Áo khoác của cậu đã bị nhiễm mùi tanh của tang thi, Bạch Cảnh tháo ra, lộ ra một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt, hơi phai màu.
Cậu mặc quần dài màu đen, chân đi một đôi giày thể thao, dáng người thon dài, tỷ lệ hoàn hảo. Nếu không phải vì ánh mắt sắc bén và những động tác nhanh nhẹn, người ta có thể dễ dàng nghĩ rằng cậu là một học sinh trung học.
Khuôn mặt cậu vô cùng tinh xảo, với đôi mắt màu trà sáng như sao, bị mái tóc nâu đậm che khuất, nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy được sống mũi thẳng và đường nét duyên dáng.
Tuy nhiên, chiếc cằm nhọn và khuôn mặt hơi gầy, làn da vàng vọt lại làm giảm đi vẻ đẹp của cậu. Mạt thế khiến nguồn cung cấp vật tư thiếu thốn, dài ngày sống trong tình trạng thiếu dinh dưỡng khiến ai cũng như vậy.
Bạch Cảnh nhanh chóng đi qua một vòng khu vực này, nơi này rõ ràng không có thức ăn, chỉ có mùi hôi của bãi rác được khuếch tán ra khắp nơi.
Khi cậu nhìn về phía những người sống ở khu bãi rác, họ nhìn cậu với vẻ cảnh giác, như sợ cậu sẽ cướp đi chiến lợi phẩm của họ.
Bạch Cảnh cúi mắt, làn mi dài như cánh bướm khẽ rung động. Đây là một tình huống không quen thuộc, cậu không muốn gây xung đột, vì vậy quyết định tìm một nơi khác.
Khoảng nửa giờ sau, cậu phát hiện mình đã bước vào một cảnh tượng hoàn toàn khác, như thể vào một thế giới mới.
Vô số tòa cao ốc cao tầng mọc lên san sát, màn hình huỳnh quang khổng lồ được gắn trên mặt ngoài các tòa nhà, phát sóng tin tức về các sản phẩm chưa từng thấy. Trên bầu trời, các quỹ đạo xoắn ốc giao nhau, những chiếc xe bay lơ lửng như từ ngoài không gian tiến vào.
Ánh mắt Bạch Cảnh có chút sửng sốt, cậu đoán mình có thể đã xuyên đến một thời đại tương lai, không có tang thi, nhưng cậu vẫn giữ cảnh giác cao độ.
Con đường rộng lớn, sạch sẽ và ngăn nắp, hai bên là những tòa cao ốc vươn cao như những tấm gương lạnh lẽo, nhưng lại không có bóng người. Các siêu thị và cửa hàng tiện lợi đều không có.
Bạch Cảnh đưa tay sờ môi, nhận ra chúng đã khô. Cậu biết mình phải nhanh chóng tìm được thức ăn.
Cuối cùng, trước một tòa nhà hình bán cầu ba tầng, cậu nghe thấy tiếng người.
Bạch Cảnh không chần chừ, bước vào đó. Đây là nơi duy nhất cậu có thể tìm thấy người sau khi đi vòng vèo một thời gian.
Bên trong đại sảnh, tiếng người huyên náo, sàn nhà sáng bóng phản chiếu bóng người, các khung trần hoa lệ như trong cung điện Âu châu, ánh đèn chói mắt. Các vòng ghế xếp chồng lên nhau từ thấp đến cao, và đông đảo người đứng ở sảnh ngoài.
Giữa đại sảnh là hai màn hình thực tế ảo lớn, 360 độ hiện thị các vật trưng bày đổ thạch, có vẻ như đang trong một cuộc thi.
Bạch Cảnh nhìn thoáng qua rồi thu hồi ánh mắt, bụng lại kêu lên vì đói, cảm giác đau nhẹ lại trở lại.
Cậu bước nhanh đến đám người, vỗ vai một người đàn ông: “Xin hỏi, có chỗ nào bán thức ăn không?”
“Có bệnh à? Còn mười phút nữa là kết thúc, tôi phải giữ lấy mấy khối đá này, tránh đường đi.” Người đàn ông liếc nhìn cậu một cái, rồi quay lại tiếp tục cuộc trò chuyện với bạn.
Bạch Cảnh ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng quan sát xung quanh. Cậu nhận ra nơi này không giống mạt thế hỗn loạn, mà là được bảo vệ rất cẩn thận. Cậu tuyệt đối không thể để lộ sơ hở.
“Tiểu huynh đệ, gặp phải khó khăn gì à?” Một người đàn ông trung niên, diện mạo phúc hậu, tiến lại gần, giọng nói ôn hòa.
“Ừ, ngài biết chỗ nào bán thức ăn không?” Bạch Cảnh đánh giá người đàn ông trước mặt, xác nhận không có nguy hiểm, rồi để hắn lại gần.
“À, giờ mua thức ăn đúng là khá tốn tinh tệ, mà đều phải qua quang não để đặt hàng, không có quang não thì không mua được.” Người đàn ông cười ấm áp: “Tôi tên Tiêu Quý, gọi tôi là Tiêu đại ca đi. Nhìn cậu không có quang não, chắc là có chút phiền toái rồi.”
Vừa liếc mắt thấy thiếu niên kia ăn mặc giản dị, cổ tay lại chẳng có lấy một cái quang não, hắn liền biết đối phương là kiểu người xuất thân khu nghèo nhưng không cam chịu số phận. Ha ha, dạng này là dễ dụ nhất!
Bạch Cảnh ngước mắt lên: “Xin hỏi, làm sao để có được quang não?”
Tiêu Quý bị đôi mắt màu trà xinh đẹp ấy nhìn cho đến đờ người, ngẩn ra một thoáng mới đáp lại: “Ở đây, khu đổ thạch của Tập đoàn Cố thị có bán, nhưng mua một cái quang não ít nhất cũng phải ba nghìn tinh tệ…”
Thấy Bạch Cảnh không nói gì, trong mắt Tiêu Quý ánh lên một tia sáng lạ, làm ra vẻ cảm khái: “Ai, tôi cũng từ khu nghèo mà ra, biết rất rõ muốn thoát nghèo khó cỡ nào. Tôi cũng chỉ nhờ ăn may nhảy vào giới đổ thạch mới khá hơn được chút ít, ha ha, giờ cũng xem như có chút vốn liếng rồi.”
Hắn cười cười, đầy vẻ huynh đệ chí tình mà nói tiếp: “Thấy chúng ta hợp cạ như vậy, hay là em trai thử đổ thạch đặt cược một ván? Tay mới thường vận khí tốt lắm. Nếu thắng thì tiền là của cậu, còn thua thì khoản cược đó tôi bao, thấy sao?”
Bạch Cảnh nhíu mày, giọng khàn khàn vì khát nước: “Cược kiểu gì?”
Tiêu Quý cười thầm trong bụng: *Dính câu rồi!*
“Dễ thôi! Nhìn hai người trên đài cao kia kìa, họ là đổ thạch sư, mỗi người sẽ chọn năm khối mao liêu để thi đấu, tổng cộng là mười khối, đánh số từ 1 đến 10.”
“Trong mười khối đó, cậu đoán khối nào có thể cắt ra phỉ thúy thì cứ nhấn chọn số tương ứng trên quang não. Mỗi khối có tỷ lệ ăn tiền riêng, nếu đoán trúng thì tiền vốn có thể nhân ba, nhân bốn, thậm chí hơn nữa cũng không chừng!”
Thấy Bạch Cảnh vẫn im lặng, Tiêu Quý liền tiếp tục buông lời dụ dỗ: “Chỉ cần một nghìn tinh tệ vốn thôi, thắng phát là ôm hơn vạn tiền về rồi còn gì——
Em trai cứ yên tâm mà chọn, thua cũng không sao, tôi đây nói được làm được, ván này tôi bao!”
Hắn vừa vỗ ngực vừa bày ra bộ mặt thật thà chất phác đầy sức thuyết phục, nhưng càng nhìn càng giống kiểu chuyên đi lừa gạt người mới.
Bạch Cảnh hiểu đại khái trò đặt cược này cũng tương tự như cá độ bóng đá, mà hai người trên đài chính là đang thi đổ thạch. Trước khi tận thế bùng nổ, cậu từng đi du lịch Vân Nam, có nghe đến trò này—là trò của nhà giàu, mười người chơi thì chín người thua.
Trong lòng Bạch Cảnh khẽ cười lạnh: *Mấy trò mèo này mà cũng đòi gài bẫy ta?*
Nhưng cậu không rời đi ngay. Dị năng của cậu đặc biệt, là cảm giác hệ—có thể cảm nhận sinh vật sống trong phạm vi hai mươi mét, bao gồm cả tang thi.
Dị năng này không phải loại chiến đấu, trong mắt người khác thì chẳng đáng giá, nhưng nhờ nó mà Bạch Cảnh đã tránh được vô số lần ám sát. Nếu không phải bị đồng đội phản bội, cậu cũng đã không chết dưới tay tang thi cấp năm.
Trong lúc Tiêu Quý đang thao thao bất tuyệt, Bạch Cảnh âm thầm vận dụng dị năng cảm ứng vào khối mao liêu số 1.
Trong tận thế, cậu cảm nhận được tang thi vì trong đầu chúng có tinh hạch—một loại vật chất có tính hoạt động. Phỉ thúy có lẽ cũng tương tự.
Cảm giác lực vừa quét một vòng quanh mao liêu số 1 liền nhanh chóng thâm nhập vào trong. Cảm ứng xong, Bạch Cảnh nhíu mày—khối này toàn là tử khí, không có tí phản ứng nào.
Cậu lần lượt cảm giác thêm hai khối nữa, vẫn vậy, toàn là tử khí. Đến khối thứ tư thì cuối cùng mới có chút phản ứng hoạt tính, tuy yếu nhưng cỡ bằng một tinh hạch cấp một.
“Thế nào rồi, em trai, sắp hết thời gian rồi, đặt cược khối nào đây?”
Tiêu Quý thấy Bạch Cảnh nhìn chăm chăm lên đài, liền thầm cười trong bụng: *Dù là thiết bị tối tân nhất cũng không đoán trúng nổi, một tên gà mờ như ngươi thì biết được gì?*
*Heh heh, thằng nhóc này trông cũng đẹp trai đấy. Cứ cho hắn đánh vài ván đến lúc sạch túi thì ký luôn hợp đồng trọn đời với ta, lên giường chơi chán rồi tống xuống đổ thạch tràng làm cu li cũng không muộn, lời to!*
“Khối số 4.” Bạch Cảnh tay đút túi, nhàn nhạt nói.
Cậu đã cảm giác cả mười khối, chỉ khối số 4 có phản ứng—có thể đánh cược một lần.
Nếu thua… Trong mắt Bạch Cảnh thoáng qua tia lạnh lẽo. Cùng lắm thì ra tay bắt cóc hắn, khoảng cách gần thế này, hộ vệ còn chưa kịp phản ứng là cậu đã động thủ rồi.
“Được!” Tiêu Quý không hiểu sao sau gáy bỗng lạnh toát, rùng mình một cái.
Hắn hít sâu, bật giao diện trên quang não, thao tác vài bước rồi đưa cho Bạch Cảnh ký xác nhận thanh toán. Còn bản thân thì lén đặt cược một vạn tinh tệ cho hai khối số 6 và 8—loại tốt nhất.
Tiêu Quý cố tình không giải thích rõ, nhằm tạo ảo giác cho đối phương rằng chỉ có thể chọn một khối trong số 1–10.
*Hừ, ai nói chỉ có một khối có phỉ thúy? Có khi hai, ba khối, hoặc chẳng có khối nào cũng nên!*
Đổ thạch đặt cược mà dễ ăn thế thì thiên hạ đã giàu hết rồi! Chỉ có cược trúng hết thì mới thắng nổi!
**“Đếm ngược một phút, khách đặt cược chưa hoàn tất xin nhanh chóng thao tác.”** Giọng phát thanh viên ngọt như mật vang lên, nhiều người còn do dự liền cắn răng chọn số, khấn trời khấn đất phù hộ một phen.
**“10, 9, 8… 2, 1—— Đặt cược kết thúc!”**
Dòng chữ trên màn hình lớn đếm ngược về 0, tất cả mọi người đóng giao diện quang não, nín thở chờ hai phút để công bố tỷ lệ thắng.
Trong lúc chờ đợi, vài người bên cạnh để ý thấy Tiêu Quý đang đứng cạnh Bạch Cảnh thì khẽ bĩu môi:
“Nhìn kìa, Tiêu Quý lại đang lừa tân binh nữa rồi. Mặt thì giả bộ thật thà, thực ra là gian thương chính hiệu.”
“Ừ, tên đó thật khiến người ta buồn nôn, lúc nào cũng dụ dỗ người mới đặt cược, rồi khi người ta hết tiền thì ép làm cu li, có người cả đời cũng không ngóc đầu lên nổi.”
“Ai, thằng nhóc này chắc cũng mắc bẫy rồi.”
“Còn trẻ thế kia… đáng tiếc thật.”
---
Cùng lúc đó, tại phòng VIP sang trọng nhất tầng hai.
Một người đàn ông cao lớn mặc quân trang đen, vai đeo huân chương cấp tám bằng vàng, đang ngả ngớn ngồi trên sofa da, mắt dõi theo màn hình.
Chân dài mang ủng quân đội màu đen duỗi thẳng dưới bàn trà, áo khoác mở ba nút, để lộ phần ngực rắn chắc và cơ bụng lấp ló, mang theo vẻ gợi cảm cấm dục khiến người khác khô miệng khát nước.
Ngũ quan anh tuấn, đường nét sắc sảo, lông mày như kiếm, ánh mắt lạnh băng, sống mũi cao, môi mỏng khẽ nhếch—chỉ tùy ý ngồi đó thôi mà khí thế đã bức người, một ánh nhìn cũng đủ khiến người ta run rẩy.
“Cố thiếu, Tiêu Quý càng lúc càng ngông cuồng, cần thuộc hạ xử lý không?”
“Không vội.” Cố Nguyên Triều liếc nhìn Bạch Cảnh trên màn hình, cười nhạt: “Thanh niên mà, mơ mộng thì phải trả giá. Coi như cho cậu ta một bài học nho nhỏ đi.”
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Bạch Cảnh (nhíu mày): “Muốn dạy dỗ ta á?”