Đài khí tượng báo thành phố B sắp đón một trận mưa lớn.

Mây đen tựa như những cụm bông thấm đẫm nước, nặng trĩu đè xuống đường chân trời.

Mưa chưa đến, trong không khí thậm chí chẳng có lấy một ngọn gió.

Mọi thứ đều tĩnh lặng.

Tiếng còi xe cứu hỏa chói tai xé tan sự yên tĩnh của buổi chiều, gầm rú lao về phía ngoại ô.

Dinh thự nhà họ Tống lúc này đang chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa nhuộm đỏ cả một khoảng trời, khói đen cuồn cuộn bốc lên nghi ngút.

Con trai cả nhà họ Tống, Tống Hằng Hiên, vừa xuống xe đã chứng kiến cảnh tượng này. Sắc mặt anh ta biến đổi dữ dội, vội chen qua đám đông hiếu kỳ, túm lấy Tống Khê đang mềm oặt dưới đất, xách cổ áo cậu ta lên, lớn tiếng chất vấn: “Sao chỉ có mình em? Bố mẹ đâu? Họ đâu rồi?!”

Ngón tay Tống Khê run lẩy bẩy chỉ về phía căn biệt thự vẫn đang cháy rực: “Ở… ở trong đó, họ… tất cả đều ở trong đó…”

Người con cả vốn luôn bình tĩnh chững chạc chửi thề một tiếng, dội gáo nước lên đầu rồi định lao vào trong. May mà cậu hai nhà họ Tống, Tống Dục Thanh, kịp thời chạy đến, cùng mọi người cản anh ta lại.

“Anh muốn chết phải không? Cứ thế lao vào trong?!”

Tống Hằng Hiên mất kiểm soát gào lên: “Mẹ nó, em cản anh làm gì? Bố mẹ chúng ta đang ở trong đó!”

Tống Khê run run môi nói: “Còn… còn Tống Tầm Nam nữa, cậu ta cũng ở trong đó…”

Ba chữ “Tống Tầm Nam” vừa thốt ra, tất cả mọi người có mặt đều im lặng.

“Cậu ta sẽ cứu bố mẹ chứ?” Tống Khê lí nhí hỏi.

Không một ai trả lời cậu ta.

Nếu là trước kia thì có lẽ còn có khả năng, nhưng Tống Tầm Nam của hiện tại… Đừng nói đùa nữa.

Tống Dục Thanh dường như không nghe thấy ba chữ đó, gương mặt vốn luôn tươi cười của anh ta nay phủ một lớp sương lạnh, vội nói: “Anh không thể xảy ra chuyện được, em với Tống Khê vào xem sao, chỉ ở vòng ngoài thôi, không vào sâu đâu, biết đâu bố mẹ sắp ra rồi.”

Nói rồi anh ta định kéo Tống Khê đang ngồi dưới đất: “Tống Khê, em…”

“Em không đi!” Tống Khê gạt phắt tay Tống Dục Thanh ra, hét lên thất thanh: “Em không vào đâu! Tống Tầm Nam không phải vẫn còn ở trong đó sao? Bảo cậu ta cứu đi! Chẳng phải cậu ta luôn muốn trở thành người nhà họ Tống à? Cậu ta cứu bố mẹ thì chẳng phải sẽ được toại nguyện rồi sao??”

Tống Dục Thanh kinh ngạc nhìn Tống Khê đang lùi về sau, như thể chưa từng quen biết con người này.

Đến khi kịp phản ứng lại, mặt anh ta đã méo xệch: “Tống… Khê, em có biết mình đang nói cái gì không?”

Xe cứu thương vẫn chưa tới, lúc này thời gian chính là sinh mệnh.

Tống Dục Thanh nghiến răng, lao thẳng vào căn biệt thự đang bốc cháy.

Anh ta dừng lại khi còn cách biệt thự chừng năm mét.

Khoảng cách này đã đủ để cảm nhận rõ ràng luồng hơi nóng hầm hập táp vào mặt, tựa như muốn thiêu cháy người ta. Giữa biển lửa ngùn ngụt, một bóng người dần hiện ra, từng bước, chậm rãi mà kiên định tiến đến trước mặt mọi người.

Trên lưng cậu cõng một người, chính là ông chủ nhà họ Tống.

Tống Hằng Hiên: “Tống… Tống… Tiểu Nam?”

Đã rất lâu rồi anh ta không gọi đối phương như vậy, khiến hai chữ “Tiểu Nam” thốt ra có chút ngượng ngùng, xa cách.

Tống Tầm Nam không chút cảm xúc, cậu chỉ đặt người đàn ông trên lưng vào tay Tống Dục Thanh, thanh quản bị khói hun đến khàn đặc, giọng nói khô khốc khó nghe: “Giữ cho chắc.”

Nói xong cậu xoay người định đi, nhưng vạt áo lại bị níu lại.

“Tiểu Nam… cậu định đi đâu?” Giọng nói run rẩy mang theo sự sợ hãi.

“Bà chủ vẫn còn ở trong đó,” Tống Tầm Nam dùng sức gỡ tay kia ra, “Buông ra.”

Tống Dục Thanh ngây ngẩn đứng tại chỗ, nhìn cậu lần nữa tiến về phía đám cháy, rồi lại cõng bà Tống ra.

“Bà chủ!”

“Là bà chủ! Bà chủ ra rồi!”

Mọi người xúm lại.

Làm xong tất cả, Tống Tầm Nam như bị rút cạn toàn bộ sức lực, một chân quỳ xuống đất, khom người thở dốc khó nhọc. Luồng khí từ phổi lên đến khí quản khiến giọng cậu nghe như tiếng ống bễ cũ nát.

“Ha ha, ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Tiếng cười ngày một lớn, che giấu nỗi bi thương khó lòng nhận thấy.

Những vị khách còn chưa rời đi và nhân viên phục vụ đều giật mình vì tiếng cười đột ngột của cậu. Người vốn định vào nhà vệ sinh cũng không dám vào nữa, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi.

Tên nghiện rượu này say rồi sao lại vào nhà vệ sinh làm loạn thế không biết!

Tống Tầm Nam chẳng buồn để tâm đến ánh mắt kỳ lạ của người khác.

Cậu cười đủ rồi, cười đến mệt lả, mới dần dần bình tĩnh lại. Tay cậu gắng sức chống đỡ cả cơ thể, xương bả vai gầy guộc nhô cao rõ rệt, tựa như cánh bướm muốn tung bay lại bị gông xiềng giữ chặt, dáng vẻ toát lên sự suy sụp, chán chường.

Cuộc đời cậu quả nhiên là một trò cười.

Sau khi tự mình lựa chọn kết thúc tất cả những điều tồi tệ, cậu lại bị đưa về điểm xuất phát.

Tiệc sinh nhật 21 tuổi, khởi đầu của mọi bi kịch.

Khởi đầu của những dây dưa không dứt với nhà họ Tống.

Tống Tầm Nam lại ngẩng đầu nhìn vào gương.

Vị cậu chủ nhỏ bé sau khi biết mình chỉ là đứa con bị nhà họ Tống bế nhầm, một tên trộm chiếm tổ chim khách, đã chạy khỏi tiệc sinh nhật, tìm một quán bar vắng vẻ chuốc cho mình say khướt.

Người trong gương mắt đỏ hoe, có lẽ đã khóc suốt một đêm.

Chứ không giống cậu của bây giờ.

Tống Tầm Nam bình thản nghĩ, liệu mình có thật sự còn biết khóc không?

Ngay cả khi nhớ lại những chuyện đời trước, lòng cậu cũng chẳng còn gợn chút sóng nào.

Cậu và nhà họ Tống chính là một cuốn sổ nợ rối rắm không rõ ràng, tính toán thế nào cũng chỉ toàn những chữ “thâm hụt” đỏ tươi.

Tiếc là, cậu đã mất ba năm trời mới hiểu ra được điều này.

Mười ngón tay Tống Tầm Nam siết chặt lấy mặt bồn rửa. Đôi mắt cậu tựa như những viên bi thủy tinh ngâm trong nước, rất đẹp.

Nhưng từng tia lạnh lẽo lại thấm sâu vào tận xương tủy.

Không biết đã ở trong nhà vệ sinh bao lâu, mãi đến khi bên ngoài có tiếng gọi sắp đóng cửa, Tống Tầm Nam mới cử động.

Cậu chỉnh lại trang phục, bước ra khỏi nhà vệ sinh, thanh toán hóa đơn, rồi từ chối sự giúp đỡ của người pha chế rượu trong ánh mắt lo lắng của anh ta, một mình bước ra khỏi quán bar.

Gió đêm không ngừng lùa vào, nhanh chóng thổi bay hơi ấm còn sót lại trên người, cái lạnh băng thấm đẫm hơi sương giá lạnh của đêm xuân khiến cổ áo sơ mi của cậu cứ lật qua lật lại. Hơi lạnh men theo da thịt bò lên sống lưng, toàn thân cậu lạnh ngắt.

Điện thoại trong túi lại rung lên, Tống Tầm Nam coi như không nghe thấy. Đầu óc cậu giờ đây rối như tơ vò, chẳng muốn bận tâm đến bất cứ điều gì.

Nhưng người gọi điện rất kiên trì, gọi hết cuộc này đến cuộc khác.

Đến cuộc thứ ba, Tống Tầm Nam cuối cùng cũng lấy điện thoại ra khỏi túi.

Màn hình hiển thị: Anh Cả.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái tên đó vài giây, rồi vuốt màn hình nghe máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng cố nén lửa giận của Tống Hằng Hiên: “Tống Tầm Nam, cậu đang ở đâu? Mau về nhà ngay.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play