Thấy cả người đỏ rực, ho ngày càng dữ dội, cuối cùng Ú Thải sốt ruột đến mức hốt hoảng nói:

“Ngươi từ từ thôi, ta đi lấy xe điện lại đây chở ngươi đến bệnh viện!”

“Ngươi ngồi xổm ở đây đừng cử động đó!”

Hắn đỡ Bùi Diệu ngồi ổn dưới đất, sau đó lo lắng đến mức lập tức lao vút đi về phía chỗ mình dựng xe điện.

Chưa từng thấy ai bị dị ứng hoa cải mà mặt đỏ đến mức đó! Giống như biến dị luôn rồi!

Ú Thải cắm đầu chạy tới dưới chân cây phong sinh, nếu không phải sợ xảy ra chuyện gì dọc đường, hắn thật sự muốn dùng dây leo trói Bùi Diệu lên người mà chạy!

———

Bên kia, trong phòng bao của buổi tiệc mừng sinh nhật, mấy cậu ấm ăn mặc thời thượng đã uống đến say khướt, vừa quay đầu lại liền phát hiện Bùi Diệu vốn đang ngồi đối diện đã không thấy bóng dáng.

Có người tiện miệng hỏi Bùi đại minh tinh đâu rồi, thọ tinh Lê Ký xua tay nói Bùi Diệu không thích có người lạ đến gần.

Một thanh niên cũng đang say khướt cảm thán:

“Hắn tính tình lạnh lùng cứng nhắc, người ta chỉ cần lại gần một chút là hắn chịu không nổi.”

“Hồi học cấp ba, lần đó lớp đi nghiên cứu thực địa, xe không đủ chỗ, hắn còn thà bò lên nóc xe chứ nhất quyết không chịu ngồi cạnh người khác.”

Mọi người trong phòng cười ầm lên. Cuối cùng vẫn là Lê Ký lo lắng bên ngoài có paparazzi, liền sai hai nhân viên phục vụ đi tìm Bùi Diệu.

Không lâu sau, một người trong số đó hoảng hốt đẩy cửa phòng ra, miệng hô to có chuyện rồi.

Mười phút sau.

Ú Thải cưỡi chiếc xe điện trắng tinh trong lo lắng chạy vù đến, đúng lúc thoáng thấy xe cứu thương từ biệt thự Kim Khuyết gào rú lao đi.

Ba phút sau, hắn dừng xe dưới cột đèn đường, trợn mắt há mồm nhìn vào thùng rác trống rỗng.

Xa xa, cây ngọc lan thì thầm với hắn:

“Ca, ngươi tới trễ rồi, mấy người bạn của tửu quỷ kia gọi xe cấp cứu, mang hắn đi rồi.”

Ú Thải như bị sét đánh: “……”

Cây ngọc lan: “Ca, ngươi đang nghĩ gì đó?”

Ú Thải ôm đầu, nghẹn ngào kêu lên:

“Ta chưa kịp xin cách liên lạc…”

Lần sau muốn gặp lại Bùi Diệu, còn phải mua vé!

———

Sáng hôm sau.

Trời nắng trong vắt, phòng bệnh đơn sáng sủa sạch sẽ. Rèm cửa màu lam nhạt được vén lên, trước sofa da trắng có mấy giỏ trái cây được đặt gọn trên bàn sứ trắng.

Trên giường bệnh, thanh niên tóc xám nhạt đang nửa nằm, mặc bệnh phục, lông mày nhướng cao, lộ ra vài phần lạnh lùng. Trên cổ đeo tai nghe màu bạc, chậm rãi chơi khối Rubik cao cấp.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, người bước vào cao lớn, ngũ quan có nét giống Bùi Diệu, lớn hơn hắn bảy tuổi, mặc vest giày da, phía sau còn có một vị thư ký.

Bùi Đinh ngồi xuống sofa da, cũng chẳng thèm ngẩng đầu:

“Dị ứng phấn hoa mà cũng thành top trending, Bùi Diệu, ngươi là người đầu tiên đấy.”

Hôm qua đám nhóc con gọi điện cho hắn loạn hết cả lên, nói Bùi Diệu như sắp không qua khỏi. Còn làm bố mẹ ở nước ngoài hoảng hốt. Kết quả một trận náo loạn, hóa ra chỉ là dị ứng phấn hoa.

Bùi Diệu cúi đầu nhìn khối Rubik, thần sắc thất thần, hiếm khi không cãi lại.

Bùi Đinh nhướng mày. Quá hiểu tính em trai, hắn hỏi:

“Làm sao vậy? Dị ứng chưa khỏi? Hay còn biến chứng?”

Hắn nhớ rõ Bùi Diệu tuy có dị ứng nhẹ với phấn hoa, nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như tối qua.

Bùi Diệu không đáp, chỉ yên lặng xoay khối Rubik. Hồi lâu sau mới mím môi, xuất thần nói:

“Ca, ta hình như... nhất kiến chung tình.”

Bùi Đinh: “……”

Hắn giật mình ngẩng đầu nhìn, thấy thần sắc người em trai vốn lạnh lùng nay lại dịu dàng đến khó tin, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt mặt vàng của khối Rubik, thì thầm như đang trong mộng:

“Thật đó, tối qua gặp nam sinh kia, ta vừa thấy hắn, tim liền đập nhanh không kiểm soát, giống như adrenaline tăng vọt.”

“Hắn ngồi xổm nói chuyện với ta rất nhiều, ta chỉ cần lại gần một chút là toàn thân nóng bừng, mặt mũi đỏ gay, tê dại như bị điện giật.”

“Ta thậm chí còn thấy hắn dễ thương đến mức trên đầu mọc ra hoa vàng, run run theo từng lời nói của hắn, bốn cánh hoa nhỏ xíu, còn có vài chiếc lá nhỏ.”

“Khi ấy ta ngay cả tên mình là gì cũng không nhớ nổi.”

Bùi Diệu liếm môi, lẩm bẩm:

“Ca, ta nghĩ ta chắc chắn là đã nhất kiến chung tình.”

Bùi Đinh: “……”

Hắn quay đầu, nói vắn tắt với thư ký:

“Đi gọi bác sĩ làm CT não và MRI cho nó, kiểm tra xem đầu óc có vấn đề gì không.”

“À đúng rồi, kiểm tra cả động kinh luôn đi. Đừng để mỗi ngày nó như thần kinh, điên điên khùng khùng, nhìn chẳng ra thể thống gì.”

Đầu mọc hoa nhất kiến chung tình gì chứ.

Hắn thấy não thằng em sắp thủng tới nơi rồi.

Bùi Đinh quá hiểu em trai mình.

Sạch sẽ cực đoan, mắt cao hơn đầu, chỉ muốn ôm trống jazz hoặc guitar mà ngủ cả ngày. Nghe đám nhóc kể hồi cấp ba đi dã ngoại thiếu chỗ ngồi, nó suýt thì bò lên nóc xe cho thoáng.

Người như vậy mà cũng có thể nhất kiến chung tình?

Buồn cười đến rụng răng.

Bùi Đinh thương hại nhìn em:

“Bùi Diệu, không ai trên đầu mọc hoa đâu. Đối tượng nhất kiến chung tình tối qua của ngươi, hoặc là do nằm mơ, hoặc là ảo giác lúc sắp chết.”

Thư ký khụ khụ nhắc nhỏ:

“Bùi tổng, tiểu thiếu gia chỉ là dị ứng nhẹ, còn chưa đến mức gần chết đâu.”

Bùi Đinh ồ một tiếng, vuốt cằm:

“Vậy thì là đầu óc có vấn đề.”

———

Mười phút sau.

Bùi Đinh bắt chéo chân, một tay gác trên thành ghế sofa, một tay cầm táo gặm, vừa ăn vừa nhìn thư ký cố gắng hỏi về dáng vẻ nam sinh đêm qua.

Thư ký nhẹ giọng ôn hòa:

“Bùi tổng, ngài tả sơ qua hình dáng người đó giúp tôi, vài hôm nữa sẽ tìm được.”

Bùi Diệu ban đầu không muốn, nhưng bị thuyết phục mãi cũng hơi dao động. Thanh niên liếm môi, môi mỏng khẽ mím, nói nhỏ:

“Tóc đen, rất trắng…”

Thư ký đáp: “Ừ”, chờ hắn nói tiếp.

Bùi Diệu cũng nhìn thư ký, nhưng không nói thêm gì.

Thư ký: “…… Không còn gì nữa sao?”

Bùi Diệu: “Không còn.”

Lúc ấy tim đập như nổi trống, bên tai chỉ toàn tiếng nhịp tim, còn nhớ rõ được gì nữa chứ.

Thư ký: “……” Hít sâu một hơi, miễn cưỡng cười:

“Ngài cố gắng nhớ lại thêm chút? Tóc đen, da trắng, kiểu người như vậy ở Kim Khuyết Xá quá nhiều rồi.”

Bùi Diệu nghĩ nghĩ, hơi rụt người lại, khụ khụ mấy tiếng, tỏ vẻ không tự nhiên, nghiêng đầu, hạ giọng nói:

“Mắt rất to, sáng lắm… giống như sao ấy?”

Thư ký: “……”

Trên sofa, Bùi Đinh cười đến run cả vai, táo trong miệng nhai năm phút chưa nuốt được, suýt thì tự véo đùi đến bầm.

Một màn lố lăng mà vui sướng khôn tả.

Sao lại có thể thổ thế này.

Hắn Bùi Đinh sống ba chục năm, chưa bao giờ nghĩ có ngày sẽ nghe được lời thổ lộ sến súa đến rụng răng từ chính em trai mình.

Ai mà nghĩ được Bùi Diệu – người tóc xám nhạt, đeo ba khuyên tai, lạnh lùng kiêu ngạo – lại có ngày ngây thơ như học sinh trung học, nói người ta “mắt giống ngôi sao”.

Như bị hạ hàng đầu vậy.

Bùi Đinh cười đến sắp thở không nổi, mãi mới nuốt được miếng táo, nhịn cười bảo thư ký:

“Tìm đi, liên hệ người bên Kim Khuyết Xá, trích xuất camera, tìm bằng được ngôi sao gì đó ấy.”

Bùi Diệu thấy anh trai cười run hết cả người, nhíu mày, sắc mặt sa sầm:

“Cười gì mà cười, cút, không cần các ngươi tìm nữa.”

Vốn dĩ đúng là giống sao mà.

Có gì buồn cười đâu.

———

“Cảm ơn nguồn tin cung cấp, đỉnh lưu Bùi Diệu tối qua do dị ứng phấn hoa phải nhập viện, xuất hiện phát ban toàn thân, khó thở…”

Trong tiệm hoa, Ú Thải nằm dài trên quầy điều khiển, ngơ ngác nhìn video bản tin phát lại trên điện thoại.

Mấy chậu hoa nhỏ trên kệ triển lãm cũng cố gắng ngóc đầu:

“Ca, cái video này phát đi phát lại suốt năm phút!”

Ú Thải tắt video, không hiểu vì sao Bùi Diệu lại ngất xỉu khi ngửi phải mùi hoa cải dầu như mình.

Dị ứng phấn hoa là gì?

Mấy chậu cây xanh tò mò hóng chuyện, nghe được lời dẫn dắt đầy cảm xúc trong video.

Kiếm lan: “Dị ứng phấn hoa là cái gì vậy?”

Tiểu linh lan: “Là chê chúng ta nở hoa xấu quá ——”

Thấy tụi mình liền bịt mũi hắt xì, còn dùng tay quạt quạt. Không phải ghét mùi thì là gì?

Bên cạnh, Ú Thải: “……”

Vậy tức là vì mình nở hoa xấu quá? Làm người ta ngất xỉu luôn?

Thanh niên nằm bò trên quầy, thần sắc mơ hồ, rồi lại lắc đầu, cảm thấy khả năng đó không cao.

Mọi người đều là hoa cải dầu, nở hoa chẳng giống nhau lắm.

Chẳng lẽ Bùi Diệu lúc tự mình nở hoa cũng tự xông mình ngất?

Nghĩ vậy, Ú Thải thấy có chút được an ủi.

Kết quả vừa quay đầu lại thì thấy trong tủ lạnh, đám hoa hồng đang đánh nhau, vì chê nhau nở hoa quá diêm dúa, thơm đến mức đau đầu.

Ú Thải như bị đâm một kiếm vào đầu gối: “……”

Hắn nhớ tới tối hôm đó, lúc không kìm nén nổi mà để mọc ra một đám tiểu cúc vàng trên đầu, run lên run xuống. Biết đâu trong mắt đối phương, đó lại là biểu hiện quá diêm dúa, làm người ta ngất luôn rồi.

Ú Thải bỗng chốc chán nản.

Hắn lớn lên trong núi, tu hành không đến nơi đến chốn, cái tật mỗi khi kích động liền mọc hoa trên đầu vẫn luôn không sửa được. Ú Thải biết đây là tật xấu, nhưng không ngờ lại khiến Bùi Diệu “xúc động” đến ngất xỉu.

Chuông gió treo trên cửa kính đung đưa, phát ra âm thanh trong trẻo.

Một người đàn ông trung niên kẹp cặp dưới nách bước vào, đảo mắt nhìn quanh tiệm hoa, trông vừa nhút nhát vừa cố làm ra vẻ mạnh mẽ.

Ú Thải đứng lên sau quầy, mỉm cười:

“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi ngài cần gì ạ?”

Người trung niên chống khuỷu tay lên bàn, cúi người nói:

“Ta… muốn đặt một bó hoa.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play