Có thím muốn đủ cân thì hai nhà góp vải lại, mới đổi được 1 con vịt. Dù sao người Thẩm gia thôn không giàu có gì, vải vụn trong nhà dù nhiều cũng chẳng thể có đến mấy chục cân.
Các thím rối rít cảm ơn, nhất là hai người đổi được vịt, mặt mày hớn hở. Người trong thôn ít khi được thấy chút thịt thà, giờ đổi được vịt, về nhà làm thịt chia đôi, cũng coi như được nếm mùi vị.
Mấy cô nương và tiểu ca nhi cũng cười tươi rói, Nhược ca nhi này đâu có như lời đồn, nhìn người ta tốt bụng thế kia mà!
Khi mọi người đã về hết, Lam Phàm mới đi ra, phe phẩy quạt nói: "Thẩm tiểu ca nhi, vừa nãy ta thật sự chịu hết nổi rồi."
Mười mấy cặp mắt nhìn chằm chằm, Lam Phàm tuy không sợ người nhìn, nhưng cũng thấy mình như con khỉ bị vây xem.
"Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi." Thẩm Nhược hoàn toàn hiểu được tâm lý của mấy thím này, cũng không có ác ý gì.
Lam Phàm không xoắn xuýt nữa, hỏi: "Ngươi định dùng mấy thứ vải vụn này làm gì?" Hắn đi ra xem đống vải mới đổi về, một đống cũ một đống mới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT