Không biết vì sao, Thẩm Nhược nhìn dáng vẻ ấm ức này lại nghĩ đến vẻ mặt ấm ức của Cố Duẫn, hắn tự nhủ chắc mình mệt quá hóa điên rồi.
"Mẹ, lát nữa A Phú đưa Nhị Cẩu về, bảo hắn đừng về trấn nữa, ở nhà ngủ một đêm đi. Trời đã khuya thế này rồi." Thẩm Nhược nói.
"Ừ, được. Vậy Nhược ca nhi con ngủ trước đi, cả ngày mệt mỏi rồi. Mẹ ra ngoài xem sao." Lý Thiện Đào gật đầu, dù sao người ta đã đưa Thẩm Nhược về tận nhà, lại đi một quãng đường xa như vậy, nhà mình cũng nên tiếp đãi người ta chu đáo một chút.
Không ngờ A Phú căn bản không định đi, hắn đánh xe ngựa đưa Nhị Cẩu về xong liền nói, hắn muốn ngủ một đêm trên xe ngựa, sáng mai sẽ về trấn luôn, tiện thể đưa Thẩm Nhược cùng đi.
Sao có thể để hắn ngủ tạm trên xe ngựa được, Thẩm gia tuy nhỏ, nhưng phòng của Thẩm Đại Sơn và Lý Thiện Đào vẫn có thể ngủ thêm một người, vì thế A Phú liền vào ngủ cùng Thẩm Đại Sơn.
A Phú quen sống ở trấn trên, vốn tưởng rằng sẽ rất không quen với cuộc sống ở thôn quê, vì trong ấn tượng của hắn nơi đây toàn bụi đất mù mịt, đồ đạc vứt lung tung lộn xộn. Nhưng nhà Thẩm Nhược lại không như vậy.
Tuy rằng nhìn cũ kỹ, nhưng mọi ngóc ngách trong nhà đều được quét dọn sạch sẽ, đến cả mạng nhện cũng không tìm thấy. Tuy là nhà đất, nhưng nhìn cũng không bẩn, rõ ràng có thể thấy là ngày nào cũng được tưới nước và giẫm cho thật chặt.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play