Dù sao đây cũng là chuyện nhà người khác, Thẩm Nhược không nên quá quan tâm. Nhưng Thẩm Hân đứa nhỏ này hợp mắt hắn, tính tình cũng tốt, là một đứa trẻ ngoan.
Lý Thiện Đào nghe xong hậu quả thì nhíu mày: "Mẹ của Thẩm Hân trước kia là nha hoàn nhà viên ngoại trên trấn, sau khi gả cho cha của Thẩm Hân thì thân thể vẫn luôn không tốt... Có điều, nương cũng nghe nói, thân thể không tốt là vì trước khi có Thẩm Hân, nàng ấy đã sảy thai hai lần... Nhưng đó đều là người trong thôn đồn thổi. Còn nói nàng ấy mệnh không mang con, không dễ sinh đẻ. Khi đó, Gia Nãi của Thẩm Hân còn làm ầm ĩ đòi cha hắn bỏ vợ cưới người khác."
"Sau này có Thẩm Hân, cả nhà đều che chở, sợ đứa nhỏ lại xảy ra chuyện. Sau đó Thẩm Hân ra đời, nương nghĩ họ quý đứa nhỏ như vậy chắc không phải là không thích hắn đâu? Nhìn Thẩm Hân ngoan ngoãn như thế mà." Lý Thiện Đào nói rõ là không tin.
"Vậy em trai Thẩm Hân chắc là đầy tháng rồi nhỉ? Đặt tên gì?" Thẩm Nhược nhớ rõ trước đây Thẩm Hân từng nói em trai hắn sinh trước Tiểu Hoành Thánh nhà mình không ít.
Lý Thiện Đào gật đầu, nàng và nhà Thẩm Hân cũng coi như là quan hệ thân cận, trước đây tiệc đầy tháng còn đến nhà tặng trứng gà, lúc trước quả lê cũng đưa cho nhà Thẩm Hân một ít. Chủ yếu là Thẩm Hân hay đến đây đưa củi lửa, lấy sữa dê, qua lại nhiều nên người lớn hai nhà cũng thân thiết hơn.
"Hình như... Đặt là Thẩm Vinh thì phải? Nhũ danh dễ nhớ lắm, gọi Tâm Can Nhi. Lúc đó chúng ta còn nói tên đứa bé này gặp may, là tâm can bảo bối của mọi người." Lý Thiện Đào cười nói.
Thẩm Nhược nghe vậy lại nhăn mày, Thẩm Hân nói tên của hắn là "Vui sướng hướng vinh", còn em trai hắn lại gọi "Thẩm Vinh".
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT